Thành tích của Trần Thính thuộc kiểu nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng, lúc nào ăn may thì bài thi có thể đứng thứ nhất, thứ hai, còn bài nghe là phần cậu giỏi nhất, chắc vì trong tên cậu có chữ “Thính”. Dương Thụ Lâm nói cậu là học thần đội sổ. Rõ ràng chỉ cần nỗ lực hơn xíu thì có thể thành học bá rồi, nhưng Trần Thính lại không thích phấn đấu, cả người tỏa ra khí chất không cầu danh lợi. Mới đầu Trần Thính còn lo lắng Bùi Dĩ Nghiêu phát hiện ra bộ mặt lười nhác của cậu, tuy đã hẹn hò nhưng sẽ vì tính lười biếng của cậu mà không thể bên nhau lâu dài, Trần Thính thấy mình ngày càng đi xuống. Chuyện học hành không cần lo lắng, vì Bùi Dĩ Nghiêu là chuyên gia về tiếng Anh. Những việc khác càng không phải băn khoăn, Bùi Dĩ Nghiêu không để tâm chuyện Trần Thính ù lì không biết tiến thủ, cứ sống là chính mình, cố gắng hết sức theo đuổi hình mẫu do bản thân đặt ra, không cần phải để ý đến đàm tiếu của người xung quanh là được. Lúc học bài, hắn thích Trần Thính ngồi bên cạnh mình. Hắn sẽ chuẩn bị trà sữa hoặc sữa bò, có khi mang thêm cả kẹo và bánh quy, thậm chí còn cầm laptop của mình đến cho Trần Thính chơi game. Tuy vậy, Bùi Dĩ Nghiêu vẫn không giữ được Trần Thính ở lại. Trần Thính cũng rất bận, thi lấy bằng chứng nhận tiếng phổ thông xong lại đi học, cuối tuần thì phải đi làm thêm, trong lớp còn hay có hoạt động. Sắp tới Lễ Giáng sinh, nhà trường cho tổ chức cuộc thi văn nghệ. Trần Thính nói lớp cậu có người tham gia nên cậu phải đến cổ vũ, không học cùng Bùi Dĩ Nghiêu được. Trên đường về ký túc xá, Trần Thính lấm lét nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, nói: “Ngày mai cậu tự tới thư viện được không, thư viện mở điều hòa, ấm hơn trong phòng ký túc.” Bùi Dĩ Nghiêu không đáp, chỉ bước chậm từng bước. Trần Thính biết hắn không vui, vì vậy quan sát xung quanh, xác định không có ai thì vụng về nắm lấy tay Bùi Dĩ Nghiêu. Mặt cậu nghiêm túc, mắt nhìn thẳng, chỉ có lỗ tai ửng hồng. Bùi Dĩ Nghiêu quay đầu nhìn, cậu hỏi lại: “Được không?” “Được.” Bùi Dĩ Nghiêu nắm chặt tay Trần Thính không buông. Tay Trần Thính âm ấm, thịt lại mềm, xoa nắn rất thích. Trần Thính thử rút tay về nhưng không được, lỗ tai càng hồng lên, tâm trạng vui sướng cực kì. Sau khi cùng Bùi Dĩ Nghiêu ở bên nhau, hắn luôn làm một vài hành động khiến Trần Thính phải thẹn thùng, đặc biệt là những lúc không có ai. Bàn tay này vừa chai vừa sẹo, ngoại trừ hơi thịt ra thì chẳng có chỗ nào đẹp. Vậy mà Bùi Dĩ Nghiêu cứ hết nhéo lại niết, ngắm nhìn đến là chăm chú, có khi còn đút thẳng vào trong túi, nắm tay cậu không cho bỏ ra. “Cậu buông tay mau, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.” Trần Thính nhỏ giọng nhắc nhở. “Em cho tôi nắm.” Bùi Dĩ Nghiêu nhấn mạnh sự thật. Trần Thính ngoài miệng ghét bỏ, nhưng ánh mắt lại phơi phới hình trái tim. Thêm cả vành tai hồng hồng kia nữa, một xíu lực uy hiếp cũng chẳng có. Bùi Dĩ Nghiêu giơ tay xoa đầu cậu, tay còn lại không nhịn được nhéo nhéo gương mặt non nớt phúng phính. Trần Thính chuẩn bị “hóa chaos”. “Cậu nhắm mắt lại.” Trần Thính bắt lấy tay Bùi Dĩ Nghiêu, vẻ mặt nghiêm trọng. Bùi Dĩ Nghiêu khó hiểu, nhưng nếu Trần Thính đã mở lời, điều có thể làm được thì hắn sẽ làm. Hắn không sợ bị Trần Thính nhéo mặt đâu, có qua có lại mà. Vì vậy Bùi Dĩ Nghiêu nhắm mắt lại, không nhìn thấy khóe miệng Trần Thính đang chậm rãi cong lên, chẳng có chỗ nào là tức giận. Trần Thính vòng tay ôm cả người hắn, đến khi Bùi Dĩ Nghiêu muốn ôm lại thì cậu đã xoay người chạy biến đi: “Ngủ ngon!” Bùi Dĩ Nghiêu bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cậu chạy đằng xa, dưới ánh đèn đường, mái tóc bị gió thổi loạn như đóa bồ công anh. Mũ áo hoodie lắc lư, đỏ rực như mặt trời nhỏ. Hắn lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn thoại đi. “Lần sau đừng chạy nhanh quá, em muốn ôm bao lâu cũng được.” Trần Thính trốn về ký túc xá, vừa chạy vừa nghe, thở hồng hộc, mặt đỏ cả lên, mười ngón tay gõ tin nhắn gửi cho Bùi Dĩ Nghiêu. Không biết xấu hổ. Không được không được, không đúng trọng tâm. Ai thèm ôm cậu. Không được không được, tsundere quá. A. Sao lại có ảo giác bị tiểu yêu tinh mê hoặc thế này? Trần Thính tự bị mình làm nổi da gà, cuối cùng cậu dứt khoát ghi âm giọng gửi đi: “Cậu về tắm rửa đi ngủ đi, ngày mai tôi rất bận, không nói chuyện với cậu nữa.” Gửi tin nhắn xong, cậu buông ngón tay, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mở cửa phòng ký túc xá. Bên kia, Bùi Dĩ Nghiêu nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại, thong thả đi về. Ngón tay đè lên biểu tượng ghi âm, tiếp tục nói: “Ngày mai không muốn gặp anh thật sao?” Trần Thính: “Mẹ mới rảnh.” Bùi Dĩ Nghiêu: “Mẹ rảnh, Thính Thính cũng rảnh.” Trần Thính: “Thính Thính không rảnh!” Dương Thụ Lâm: “Thính Thính, mày làm gì trong nhà vệ sinh thế hả?” Trần Thính vội vàng ngó đầu ra: “Tao đang tám chuyện với mẹ.” Dương Thụ Lâm không nghi ngờ, bởi vì cái tên Thính Thính là mẹ Trần gọi đầu tiên. Hôm sinh viên năm nhất tới báo danh cứ Thính Thính ơi Thính Thính à, thế là mọi người đều biết tên ở nhà của Thính Thính. Trần Thính không dám gửi tin thoại nữa, chuyển qua gõ chữ. Tuy rằng sớm muộn cậu sẽ giới thiệu Bùi Dĩ Nghiêu với Dương Thụ Lâm, nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp. Mà lúc này, bạn cùng phòng của Bùi Dĩ Nghiêu tận mắt trông thấy Khốc ca nâng niu điện thoại vào phòng, than thầm một tiếng: “Gặp quỷ…….” Cuộc thi ca hát tối ngày hôm sau, hơn nửa lớp Trần Thính đều tới. Bởi cuộc thi diễn ra đúng dịp Giáng Sinh, nên cách bài trí cũng rất có không khí ngày lễ, vừa vào cửa đã thấy người mặc đồ ông già Noel phát kẹp tóc sừng hươu. Kẹp tóc theo một đôi, họa tiết xinh xắn, còn có thể sáng nhấp nháy rất đáng yêu. Dương Thụ Lâm kẹp lên cho Trần Thính, còn ồn ào đòi chụp ảnh lại, cười không ngậm được miệng. Vì mọi người xung quanh đều mang kẹp tóc nên Trần Thính không thấy xấu hổ lắm, nhưng cậu không cho chụp mặt. Dương Thụ Lâm up ảnh lên vòng bạn bè, trong ảnh là một khuôn mặt bị tay bưng kín, trên mái tóc xoăn có kẹp sừng hươu, Lâm Quyển cùng Ngô Ứng Văn thi nhau làm mặt quỷ bên cạnh, trông cứ như hai con sói xám đang rình thịt hươu non. Mọi người chơi hết mình, có vẻ đã quên luôn mục đích chính trước khi đi. “Thính Thính, Thính Thính, Quyển muội nhanh lên!” Quyển muội là bạn cùng phòng của Lâm Quyển, hai cô nàng bắt chước xưng hô trong phim kiếm hiệp, một người gọi Quyển ca, một người gọi Quyển muội. Giọng ca Quyển muội rất hay, trong lớp luôn cố gắng học tập, là người hào hóng nhiệt tình, vì vậy quan hệ với mọi người khá tốt. Dương Thụ Lâm xúi giục Trần Thính: “Thính Thính, tí mày lên sân khấu tặng hoa đi.” “Thôi không được đâu.” Trần Thính vội đáp lại: “Tặng hoa nhưng có phát bao lì xì đâu, lát nữa nếu Quyển muội vào vòng trong, tao sẽ ở trong nhóm phát bao lì xì, không nhanh tay thì bị cuỗm mất.” “Hay hay hay!” Ngô Ứng Văn là người hưởng ứng đầu tiên. Lẩm Quyển cũng thấy ý kiến này rất được, vỗ vai Trần Thính đôm đốp: “Hôm nay chúng ta đợi Thính ca phát bao lì xì, chuyện tặng hoa cứ giao cho tôi.” Trong trường hôm nay bán cả hoa tươi, Dương Thụ Lâm đoán chắc Ban Cán bộ Hội học sinh có người của khoa Quản trị Kinh doanh cài vào, không thì sao có thể nghĩ ra chuyện bán hoa. Mà trong cái lớp chỉ có ba thằng con trai này, cậu chàng sao có thể không xung phong nhận việc? “Tôi đi tôi đi, Ngô Ứng Hùng mày bước ra đây cho tao, đi mua hoa mau!” Dương Thụ Lâm kéo Ngô Ứng Văn đi, hai người cãi cọ xem mua hoa nào cho đẹp, chẳng ai phục ai, cuối cùng chọn một bó hồng đỏ. (*) Hùng ở đây có nghĩa là gấu. Đến lượt Quyển muội lên sân khấu, Quyển ca đợi cô hát được một nửa thì cầm hoa lên tặng, bộ dáng phong lưu kia đã đạp ba đồng bào nam trong lớp xuống dưới chân. Trần Thính vỗ tay, âm thầm cảm thấy may mắn. Hôm nay cậu mà lên tặng hoa, mai Bùi Dĩ Nghiêu biết được chắc chắn sẽ chua hơn bình dấm. Khốc ca mặt lạnh, trong lòng lại chua lòm, càng chua càng lạnh, vậy thì ôm mỗi một cái chắc không dỗ được rồi. Phát lì xì cầu bình an, thông minh level max. Lúc cuộc thi kết thúc đã 10 giờ hơn, Quyển muội dễ dàng đoạt giải, mọi người rủ nhau ra phố ẩm thực ăn khuya. Dù sao hôm nay là thứ sáu, có thể xõa hết mình. Thật ra Trần Thính thấy hơi mệt, nhưng cũng không mất hứng, cậu lấy cớ vào nhà vệ sinh vốc nước lạnh rửa mặt. Nhưng cậu không biết rằng có một người đứng trong góc vẫn luôn quan sát mình, chờ cậu tách khỏi nhóm bạn lập tức bám theo. Trần Thính không phát hiện, cậu vào nhà vệ sinh thì đi thẳng đến bồn rửa tay, vừa mới vặn vòi nước ra, một cánh tay bất ngờ ôm lấy eo cậu rồi kéo vào trong lòng. Chân bước loạng choạng, Trần Thính hoa hết cả mắt, lại bị mang vào phòng vệ sinh bên cạnh. Vì sao dùng từ “lại” á? Đương nhiên vì đây không phải lần đầu tiên. Trần Thính nhìn tờ quảng cáo dán trên cửa nhà vệ sinh, tim đập nhanh như muốn vọt khỏi ngực, sau lưng là hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, người nọ ôm chặt cậu, hôn vành tai nói nhỏ: “Là anh.” Lúc này, tiếng lầm bầm từ bên ngoài truyền tới: “Sao vòi nước lại mở thế này? Ai rửa tay xong lại quên đóng à?” Một giây sau, tiếng nước chảy “róc rách”. Trần Thính yên lặng thả cái chân đang định đá người xuống, quay đầu lại nhìn Bùi Dĩ Nghiêu — Mấy người cao to như cậu đều thích tới chỗ này à? Nhà vệ sinh là thánh địa tình yêu chắc? Bùi Dĩ Nghiêu đọc không ra câu hỏi của cậu, ánh mắt dừng trên hai cái sừng hươu sáng lấp lánh, ôm càng chặt hơn. Trần Thính bị hắn ôm không nhúc nhích được, nghe thấy người nọ đã đi ra ngoài, đầu óc nóng rần, lấy đầu đẩy bả vai hắn: “Còn không buông ra.” Lấy đầu húc, có sừng hươu trông oai ghê. Bùi Dĩ Nghiêu dựa vào kiến thức khoa học chỉnh lại sừng hươu cho cậu, phải để hai cái sừng đối xứng nhau. Trần Thính nghẹn đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Đã bảo hôm nay không gặp nhau rồi mà. Sao cậu lại tới hả, còn, còn……..” Bùi Dĩ Nghiêu: “Em không rảnh, nhưng tôi rảnh.” Trần Thính: “Thế bây giờ cậu đang làm gì?” Bùi Dĩ Nghiêu trầm tư ba giây, bỗng cúi người, dồn Trần Thính vào trong góc, nhìn khuôn mặt nhăn nhó đáng yêu của cậu, hạ giọng nói bên tai: “Tôi ở đây, nghe lén.” Người Trần Thính cứng đờ, máu dồn thẳng lên não, sắp không thở được. Người này sao có thể như vậy, sao có thể như vậy? Đây là phạm quy! Không được phép làm như vậy! Đấy đấy đấy, còn dám cười nữa! Bùi Dĩ Nghiêu bật cười, tiếng cười trầm thấp, dễ nghe, chỉ ngắn ngủi một tiếng nhưng lại như đoạt mất hồn Trần Thính. Chuông điện thoại Trần Thính đúng lúc vang lên. Trần Thính hồn bay mất nên không phản ứng được, Bùi Dĩ Nghiêu lấy điện thoại trong túi quần cậu ra, mặc kệ tay mình có cọ vào đùi Trần Thính hay không. Người gọi tới là Dương Thụ Lâm, lại là Dương Thụ Lâm. Bùi Dĩ Nghiêu nhét điện thoại vào túi, sau đó kéo Trần Thính đến cuối nhà vệ sinh, mở cửa sổ ra. Nhìn bầu trời đen thẳm, gió đêm lùa vào hơi lạnh, hắn nắm chặt tay Trần Thính. Bây giờ phải làm gì? Đương nhiên là trộm người đi rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]