Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Thật lâu về sau Tảo Tình mới hiểu được.
Ngay cả Lý Bình Xuyên, cũng có tính khí của bản thân anh, có oán của anh, và phân tồn tại đó khi còn bé chưa phát tác, do đó hương vị xấu xa đó đã đến muộn.
Khi anh bắt gặp ánh mắt của Triệu Nguyên Trình.
Tảo Tình như là bị một cây búa gõ vào đầu, đầu óc choáng váng, chim bay sao vàng bay lượn xung quanh.
Phản xạ có điều kiện, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn thoáng qua Lý Bình Xuyên một cái.
Anh lưu tình nhàn nhạt, ánh mắt không tiếng động mà khẽ nói, "Tôi đã nhắc nhở cô rồi."
Triệu Nguyên Trình không biết đang xem cái gì.
Nhưng giờ khắc này, anh ta chỉ có thể nhìn Tảo Tình, chậm chạp buông đồ vật trong tay xuống, ánh mắt bối rối rơi vào trên người cô, sau đó chuyển qua Lý Bình Xuyên.
Không khí im lặng bao trùm, và không ai lên tiếng trước.
Khoảng trống này kéo dài quá lâu, giống như một trận giằng co, Tảo Tình phải thừa nhận, cô ở phương diện này, quá thua kém bọn họ, cuốn cuốn đầu lưỡi, ngón chân ở giày cũng cuộn tròn lên, cô mới thốt ra một câu, "... Tôi, tôi mượn đồ."
Lời ngày vừa nói ra, bản thân cô cũng không biết muốn mượn cái gì.
Triệu Nguyên Trình cũng không biết có nhìn ra được manh mối gì hay không, chỉ lười nhác "Ồ" một tiếng, "Muốn mượn cái gì nhanh lên, chúng ta còn có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-thich/2423618/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.