Còn kém một bước liềnđến cửa, Nhược Ly ở trong ngực Dạ Ly Lạc đã có thể nhìn thấy bên trongtrên bàn hơi nóng tỏa ra, vậy mà Dạ Ly lạc đột nhiên lảo đảo một cái,sau đó tựa vào cột bên cửa, nói, "Tiểu Nhược Ly, để gia nghỉ một lát."
Mặt Nhược Ly đen lại, Dạ yêu nghiệt này cũng làm quá rồi, cứ ôm nàng điđược hai bước thì lại bất động, nàng quẩy người một cái, nhảy xuống đất, nghỉ ngơi một lát trên chân hơi sức cũng lớn.
"Lạc, tự ta đi là tốt rồi, vất vả cho người !" Tuy rằng Dạ yêu nghiệt thật sự khôngtốt, nhưng Nhược Ly được hắn bế đi, trong lòng vẫn cảm kích, nhưng làkhông lâu về sau, Nhược Ly mới biết là nàng bị Dạ Ly Lạc đem ra trêuđùa, chứ người có thể không hao tổn một chút sức lực nào dùng một chưởng vỗ bay một tảng đá lớn, cư nhiên bê nàng mà đi không nổi, nói ra ai tin a!
Dạ Ly Lạc không muốn nhẹ nhàng buông tha nàng như vậy,đưa tay ôm vai của Nhược Ly,cả người sức nặng hơn phân nửa đều đặt ởtrên người nàng.
Nhược Ly hiện tại mới chỉ là vóc dáng củamột tiểu nữ hài hơn mười tuổi, Dạ Ly Lạc vóc dáng cao lớn như vậy dựavào người nàng khỏi phải nói có bao nhiêu buồn cười, thế nhưng Dạ Ly Lạc chính là thích.
Hắn quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn củaNhược Ly, sau đó vươn tay kia ra, nhẹ nhàng điểm điểm đôi môi đỏ củamình, môi mỏng khẽ mở, "Tiểu Nhược Ly, sáng nay vẫn chưa có chào hỏi đâu nhỉ?"
Nhược Ly vừa nghe, quay đầu nhìn hắn, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-yeu-sung/59392/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.