Nhược Ly mắt thấy lãoquái muốn đem đan dược cất vào trong ngực lập tức nóng nảy, nàng vươnmóng vuốt nhỏ cầm lấy tay Dạ Ly Lạc, dúng sức lắc lắc, "Vương cho tadược ta làm sao không dám ăn, ta ăn,ta ăn!"
"Gọi ta là Lạc!" DạLy Lạc đột nhiên quay sang, mặt của hai người gần như kề sát nhau, đồngthời bốn mắt lập tức nhìn nhau, cái mũi của Nhược Ly còn đụng trúng mũicủa Dạ Ly Lạc khiến nàng sợ tới mức lui ra sau từng bước, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.
"À?" Người khác cũng đều gọi hắn là Vương,đương nhiên nàng cũng phải cung kính một chút, chẳng lẽ vuốt mông ngựakhông đúng chỗ rồi.
Nhược Ly âm thầm cảm thấy tinh thần bị đảkích, bây giờ nàng muốn sống tiếp lại khó đến vậy sao?Nàng vội vàng đổicách xưng hô, vỗ vỗ hắn nói, "Lạc, ngươi đã cho ta thì đương nhiên ta sẽ ăn mà!"
“Thật ra trong lòng gia rất muốn buộc chặt ngươi lại,nhưng nếu tiểu Nhược Ly đã không muốn ăn, không muốn sống cùng vớigia,vậy sao gia có thể cưỡng ép ngươi?" Đôi mắt Dạ Ly Lạc giảo hoạt nhưhồ ly, thì ngược lại cái người đang nằm ở đó tiểu hồ ly chân chính có vẻ có chút hốt hoảng.
Nhược Ly vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môitrên cái miệng nhỏ nhắn, hiển nhiên là khẩn trương, trong lòng thì kháng nghị, rõ ràng là đang bới móc mà, nhưng nàng thật sự nghĩ không ra đếntột cùng là thế nào lại chọc giận hắn rồi, nàng bây giờ vẫn hỗn loạn, rõ ràng là nàng có làm cái gì đâu? Chẳng lẽ là nàng ngủ suốt nên người này ôm nàng đến mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-yeu-sung/59387/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.