Chương trước
Chương sau
Nhìn mỹ nam nhu nhược trên giường, Chiến Bắc Vi cũng lộ ra vẻ buồn rầu, nàng thở hắt ra một hơi rồi gọi Tiểu Bạch đang chảy nước miếng tỉnh lại.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Bạch vội vàng tới gần, hiếm khi được thấy tiểu thư nhà mình mặt mày ủ dột, nàng có thể phải quan tâm tiểu thư nhiều hơn, nếu không tiểu thư sẽ buồn chết đấy, không về nhà được vậy nàng liền thảm.

Chiến Bắc Vi nghe được giọng nói của Tiểu Bạch lại thở hắt ra cái nữa, sau đó quay đầu lại, gương mặt đau khổ: "Tiểu Bạch, hắn xả thân cứu ta một mạng, ta nên báo đáp như thế nào đây!"

Chiến Bắc Vi nàng từ nhỏ đã được răn dạy không nên thiếu nợ nhân tình của người ta, tử lúc nàng mười ba tuổi đã bắt đầu tuân thủ cái nguyên tắc này, còn nhớ rõ lúc ấy nàng muốn có châu chấu, Đại sư huynh liền mất cả đêm bắt châu chấu cho nàng, kết quả ngày hôm sau vì đế báo đáp su huynh nàng liền trộm Kim Thiền của cha đưa cho huynh ấy.

Nhưng lúc nàng mới đưa cho Đại sư huynh xong thì nghe mẫu thân gọi đi ăn điểm tâm. Đại sư huynh vì vậy liền bị gánh tội danh lấy trộm rồi bị đánh cho một trận, sau khi Chiến Bắc Vi ăn uống no say trở về mới hay Đại sư huynh vì nàng mà bị đánh oan. Cho nên từ đó về sau Chiến Bắc Vi đành để mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ dám có ý nghĩ báo đáp nữa.

Tiểu Bạch nhìn đôi mắt đầy u oán của Chiến Bắc Vi, không nhịn được rùng mình một cái, nàng quả thật cảm thấy rất ghê tởm: "Tiểu thư, nếu người nhất định nghĩ là mình nợ hắn, vậy chờ khi nào mỹ nam công tử tỉnh lại, người lấy thân báo đáp luôn đi!"

". . . . . ."

Chiến Bắc Vi không phản bác được, bởi vì lời khuyên của Tiểu Bạch cũng trùng với tâm tư của nàng, lấy thân báo đáp cũng không tồi, nàng nhìn vị công tử mảnh mai đang nằm trên giường, dáng dấp thật là một **!

Nhìn lồng ngực vô cùng mịn màng của hắn, tâm của Chiến Bắc Vi không khống chế được nhảy dựng lên, đừng hiểu lầm, nàng không có đói bụng ăn quàng lột sạch y phục của hắn đâu nhá, do trước ngực hắn trúng một đao nên nàng giúp hắn bôi thuốc băng bó lại, khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc da thịt.

Đang lúc Chiến Bắc Vi nhìn đến thất hồn lạc phách thì vị công tử kia đột nhiên mở mắt ra, đó là một đôi mắt như thế nào nhỉ, đôi mắt như ngọc thạch mang theo sự trong trẻo khiến nàng và Tiểu Bạch bàng hoàng.

Công tử kia nhìn Chiến Bắc Vi rồi khẽ cúi đầu nhìn lướt qua ngực mình, thấy trên đó quấn băng vải nhưng không có mặc y phục thì khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt dâng lên một lớp đỏ ngất, môi mỏng mím chặt lại.

Lúc này Chiến Bắc Vi mới ý thức tới bốn chữ “phi lễ chớ nhìn”, nàng lập tức cầm chăn mỏng bên cạnh đắp lên cho vị công tử kia, sau đó đứng lên, rất nghiêm chỉnh ôm quyền nói: "Tại hạ Chiến Bắc Vi, đa tạ công tử cứu giúp chi ân." Thật ra khi nói những lời này trong lòng nàng rất bi ai, vốn là nàng có thể dễ dàng đón lấy một đao kia, cùng lắm thì chỉ bị thương ngoài da một chút, nhưng hắn lại vọt lên ngăn trở nàng xuất kiếm, thôi vậy, dù gì vị huynh đài này cũng đã xả thân cứu nàng, trong lòng nàng cũng rất cảm kích, hơn nữa còn là một đại mỹ nam đó!

Công tử kia giống như bị vẻ mặt nghiêm túc này của Chiến Bắc Vi làm cho sững sờ, một lát sau mới tỉnh hồn lại, hắn nhếch môi cười, để cho hai người cảm thấy có một loại cảm giác như có trăm hoa đua nở, thật là cười một tiếng liền khuynh thành.

"Ta tên là Dạ Nhược." Giọng nói của hắn rất êm tai, trầm thấp khàn khàn mang theo từ tính, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người, Chiến Bắc Vi không nhịn được nuốt nuốt nước bọt, mà Tiểu Bạch bên cạnh đã khống chế không được mà đưa tay áo ra lau nước miếng của mình rồi.

"Dạ. . . . . . Dạ Công tử. . . . . ." Chiến Bắc Vi tuyệt đối không phải là cố ý cà lăm, nhưng nàng thật xuân tâm nhộn nhạo rồi, mỹ nam như thế này ai mà cầm lòng cho được hả trời!

"Gọi ta là Dạ." Hắn vòng hai cánh tay ra sau để gối đầu, tuy nhiên thân thể hắn quá yếu đuối nên khi làm ra động tác này khiến trên trán hắn rỉ ra mồ hôi lạnh, hắn nhìn dáng vẻ ngây ngô Chiến Bắc Vi thì ngẩn ra, lại lộ ra nụ cười: "Không cần khách khí, nếu không phải vì ta cũng sẽ không liên lụy đến tiểu thư."

Tiểu. . . . . . Tiểu thư? Chiến Bắc Vi nhìn lại mình một thân nam trang ngọc thụ lâm phong, người này như thế nào lại gọi nàng là tiểu thư? Chẳng lẽ nàng tỏ ra ẻo lả sao, có sao? Dạ Nhược nhìn biểu cảm giật mình của Chiến Bắc Vị, cúi đầu cười một tiếng xong nói ra ngọn nguồn: "Bắc Vi không phải là vị tiểu thư của Chiến gia đã trốn khỏi tương thân yến hay sao?" Câu nghi vấn cũng là câu khẳng định, còn mang theo một sự chế nhạo rõ ràng.

Chiến Bắc Vi mới chợt hiểu ra vừa rồi nàng khí thế bừng bừng đem đại danh báo ra rồi, lúc này nàng có chút ngượng ngùng nở nụ cười, hiếm khi lộ ra sự thẹn thùng của một cô nương: "Không phải trốn khỏi tương thân yến, chẳng qua là lễ thành nhân thôi." Đột nhiên nàng chợt ngẩng đầu, lộ ra thần thái kiên định: "Lần này ra ngoài nhất định phải nổi danh giang hồ, để cho bọn họ biết nữ tử cũng có thể so với nam tử!"

Nàng nhìn vào đôi mắt như bảo thạch của Dạ Nhược, hai đôi mắt trong nháy mắt văng lên vô số tia lửa trên không trung, một hồi Chiến Bắc Vi thua trận đành thẹn thùng cúi đầu.

"Ân cứu mạng của công tử, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp. . . . . . Ta. . . . . ." Chiến Bắc Vi lại lắp bắp, tim của nàng đột nhiên đập cực nhanh, há miệng nói: "Ta nguyện lấy thân báo đáp. . . . . ."

Nói xong ba người cũng sửng sốt, Chiến Bắc Vi càng cúi đầu sâu hơn, nàng hận không được cắn đứt đầu lưỡi của mình, vừa rồi nàng rõ ràng là muốn nói nguyện làm một chuyện để báo đáp ân cứu mạng, nhưng nàng thế nào. . . . . . Thế nào. . . . . .

Dạ Nhược là người hồi phục tinh thần lại đầu tiên, hắn dịu dàng cười: "Không ngại ta gọi ngươi là Tiểu Bắc chứ?" Giọng nói hắn dễ nghe như thế, mang theo sự mê hoặc thật sâu, Chiến Bắc Vi không nhịn được ngẩng đầu rồi gật đầu một cái, nàng cố gắng trấn định nhưng trong lòng lại mơ hồ mang theo một phần mong đợi.

"Tiểu Bắc, ngươi còn chưa trưởng thành. . . . . ." Hắn cười nhạt nói, rõ ràng nhìn thấy Chiến Bắc Vi lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng hắn lại nói tiếp: "Nếu lúc ngươi trưởng thành rồi vẫn còn muốn lấy thân báo đáp, ta cũng không có ý kiến."

Lúc này mặt trời vừa mới lên, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên người vị công tử yếu ớt trên giường, ánh mắt màu xanh ngọc của hắn lộ ra thần thái khác thường, sáng rực rỡ, Chiến Bắc Vi trông thấy vẻ tuấn mỹ của hắn thì trên gương mặt ửng hồng, lộ ra sự thẹn thùng, dáng vẻ xinh đẹp không sao tả xiết.

Chuyện này. . . . . . Coi như là tự định chung thân cả đời rồi sao?

Nghe Dạ Nhược nói hắn là con em thế gia trong Kinh Thành, nhưng gia cảnh trở nên sa sút, thúc thúc hắn thấy hắn có mấy phần võ công liền giam giữ cha mẹ của hắn, uy hiếp hắn phải đi cướp ngọc Lưu Ly về, thời hạn giờ chỉ còn có năm ngày, nếu không thể mang ngọc trở về đúng hạn, cha mẹ hắn tất sẽ gặp bất trắc.

Chiến Bắc Vi nghe vậy liếc mắt nhìn Dạ Nhược đang nằm trên giường ngay cả động một cái cũng tốn sức, trong lòng nhất thời cảm thấy hết sức nặng nề, nàng không hề nghĩ ngợi liền ra một quyết định, phải đưa hắn trở về nhà trừng trị người thúc phụ vô lương kia.

Sau khi Dạ Nhược nghỉ ngơi một ngày, tuy thân thể còn suy yếu nhưng cũng đã có thể xuống đất đi lại, mỗi lần Chiến Bắc Vi nhìn sắc mặt dần dần hồng hào của hắn cũng mắc cở đỏ bừng mặt, Tiểu Bạch thì cứ trái cảm thán phải than thở, vì tiểu thư nhà mình mà vô cùng lo lắng.

Nhà của hắn cách nơi đây chỉ hai ngày lộ trình, Chiến Bắc Vi tính toán một chút thấy thời gian không đủ, liền mướn một chiếc xe ngựa, mang theo Dạ Nhược lên đường.

Lúc này đang là mùa hè, vết thương trên người rất dễ sinh mủ nên Dạ Nhược ở trong xe chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thấp thoáng có thể nhìn thấy được lớp băng quấn dính máu bên trong, hắn hơi híp mắt lại lười biếng nghiêng dựa vào gối mềm, hô hấp chậm chạp, có vẻ như cực kỳ mệt mỏi.

Chiến Bắc Vi nghiêm chỉnh ngồi tựa vào thành xe, giống như một tiểu hài tử làm sai việc gì, mắt không dám nhìn loạn. Đột nhiên Dạ Nhược sâu kín nói: "Tiểu Bắc, lần này rất cảm ơn nàng, nếu không phải là nàng trượng nghĩa tương trợ, ta thật sự khó thoát khỏi cái chết." Âm thanh hắn lộ ra một phần lười biếng, Chiến Bắc Vi nghe mà tâm thần nhộn nhạo, nàng vội vàng ngẩng đầu lên cười, hết sức chân chó (nịnh hót) nói: "Dạ, không cần phải khách khí, đã là người trong giang hồ thấy chết mà không cứu chẳng phải là. . . . . ."

Chiến Bắc Vi còn chưa hùng hồn nói xong thì xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, nó dừng quá đột ngột khiến nàng suýt nữa bay ra ngoài, còn chưa nổi giận, ngoài xe ngựa liền vang lên tiếng gáo thét điên cuồng: "Chiến Bắc Vi, mau chóng giao ngọc Lưu Ly ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng!"

Chiến Bắc Vi thấy trên trán mình lập tức trợt xuống ba đường vạch đen, nàng thấy Dạ Nhược đã ngồi thẳng người lên xem xét tình hình, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt của hắn liền lập tức như mở cờ trong bụng, nở nụ cười trấn an với hắn xong liền vén rèm xe lên bước ra ngoài. Nàng một thân áo bào trắng trong tay cầm Khuynh Hồng kiếm, nếu như không đứng bên cạnh Dạ Nhược quả thật rất ngọc thụ lâm phong, hoa gặp hoa nở người gặp người thích.

"Người tới là ai!" Chiến Bắc Vi quét mắt một lượt, nhận thấy có mười mấy tên đại hán vây quanh, từng tên trông rất hung ác dữ dằn, nhìn công phu cũng không yếu. Mặc dù nàng có võ công cao nhưng kinh nghiệm thực chiến còn chưa đủ, nhiều người như vậy chắc cũng không chiếm được tiện nghi gì, nàng quay đầu nhìn Tiểu Bạch phân phó: "Muội bảo vệ Dạ, mang theo hắn chạy trước." Nàng vừa thấy gương mặt Tiểu Bạch không yên lòng, lại bổ sung một câu: "Hai người các ngươi ở lại cũng vô dụng." Sau đó nâng kiếm xông tới.

Chiến Bắc Vi cùng đám người kia đánh túi bụi, từ trên xuống dưới khó phân thắng bại nhưng đột nhiên trong bọn chúng có hai người xông ra ngoài, chạy thẳng tới xe ngựa, trong lòng Chiến Bắc Vi thầm kêu không ổn, vừa đánh vừa lui, nhưng rõ ràng bọn chúng muốn bắt lây hai người trên xe để dùng họ uy hiếp nàng.

Chiến Bắc Vi biết rõ hai người kia tuyệt đối không chạy được nên nàng vội vàng lui trở về, bảo hộ ở bên cạnh xe ngựa, lúc này đã có ba đại hán bị kiếm đả thương không đứng dậy nổi, nhưng những tên còn lại vẫn nhìn chòng chọc xe ngựa không thả, ý đồ rõ ràng.

Đột nhiên hai đại hán phá vòng vây, một kiếm đánh ngã Tiểu Bạch, Chiến Bắc Vi lúc này không cách nào phân thân, đang lúc nàng không còn hy vọng gì thì Dạ Nhược lại nâng kiếm bước ra ngoài, hắn nhanh chóng đâm ngã hai tên đại hán, bảo hộ ở bên người Tiểu Bạch.

Đám người còn lại thì Chiến Bắc Vi thừa sức đối phó, nhưng không ngờ từ bốn phương tám hướng lại nhảy ra hơn mười người áo đen, không công kích nàng mà ngược lại công kích Dạ Nhược.

Trong lòng Chiến Bắc Vi chợt lạnh, nhìn Dạ Nhược bên kia đang cắn răng kiên trì, trên người đã bị vài đạo vết thương, nàng đột nhiên bộc phát, hét lớn một tiếng, chỉ mấy kiếm liền đánh ngã bọn kia, sau đó nàng giống như một cơn lốc vọt tới chỗ bọn áo đen.

Mỗi một kiếm cũng có thể đâm tới người, máu tươi ấm áp văng đầy mặt nàng, nàng cực kỳ không thích thứ mùi này nhưng lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, nàng đã đồng ý sẽ bảo vệ hắn chu toàn nên nàng không thể nuốt lời.

Tiểu Bạch bị đánh ngã xuống đất nhưng không có ngất đi, thấy tiểu thư nhà mình lúc này quả thật như Tu La trong địa ngục, toàn thân đều là máu tươi, bộ dáng chật vật đến nỗi một chút mỹ cảm cũng không còn, cùng trên sách viết quả thực là cách xa vạn dặm, vẻ ngoài có thể so với gấu mù bổ nhào vào bắp, thật là mất mặt.

Hơn nửa canh giờ trôi qua, Chiến Bắc Vi đã đánh ngã tất cả bọn người áo đen, mặc dù nàng gần như điên cuồng nhưng khí lực vẫn không đủ, cho nên những người áo đen kia cũng không bị đâm chết, phần lớn đều chỉ bị trọng thương.

Thấy tất cả mọi người thối lui, Chiến Bắc Vi vội quay đầu lại nhìn Dạ Nhược được nàng bảo hộ phía sau, hắn đã sớm bị kiếm làm bị thương thêm, dù trên người hắn hiện đầy vết kiếm nhưng khí độ vẫn bất phàm như cũ, không hề có chút nhếch nhác nào mà Chiến Bắc Vi thì lại nhếch nhác đến khó coi.

"Dạ, ngươi không sao chứ?" Chiến Bắc Vi hơi thở hỗn loạn, giọng nói cũng run rẩy nhưng lại lộ sự lo lắng rõ ràng, Dạ Nhược nhìn thấy Chiến Bắc Vi như vậy cũng ngây ngẩn cả người.

Sau một lát hắn mới tìm được giọng nói của chính mình, có chút không xác định hỏi: "Tiểu Bắc, tại sao?"

"Cái gì tại sao?"

"Tại sao lại liều mạng cứu ta?"

"Bởi vì ta đã đồng ý bảo hộ ngươi chu toàn!"

. . . . . .

"Tiểu thư, người dù gì cũng là một tiểu thư khuê các, người đừng như vậy, thật là mắc cỡ chết người!" Tiểu Bạch oán hận phe phẩy bàn tay bị dẵm đến đỏ bừng, càng xem nàng lại càng bi thương, không nhịn được u oán nói: "Người trông ngươi xem, vừa thấy được mỹ nam lại có thể đắc ý vênh váo thành ra như vậy, người nhìn tay của muội đi này, tiểu thư, ở thời điểm người hỏi Dạ công tử có làm sao không, sao người cũng không xem xem dưới chân người giẫm lên chính là tay của ai chứ!"

Chiến Bắc Vi nằm ở trên giường a a cười khúc khích, đối với sự lên án của Tiểu Bạch cũng vô lực giải bày, dù sao lúc ấy nàng thật là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận, cư nhiên giẫm len tay của nàng ấy.

Tiểu Bạch nhìn Chiến Bắc Vi cả người đầy vết thương nằm trên giường, đột nhiên mắt đỏ lên không đành lòng oán giận nữa, mười sáu năm qua tiểu như nhà nàng cũng chỉ bị thương một lần duy nhất lúc trèo cây bắt chim bị té thôi, đã khi nào bị thương đến thế này, Tiểu Bạch bôi thuốc cho Chiến Bắc Vi xong cột băng lại rồi quay đầu đi, chỉ sợ tiểu thư nhìn thấy nước mắt trong mắt nàng.

Chiến Bắc Vi vẫn còn cười, hôm nay nàng không mặc nam trang, bởi vì trên người có thương tích nên mặc một chiếc váy màu trắng rộng rãi, càng tôn lên mái tóc đen tán loạn, ít đi một chút sự ngang ngược khí thế, càng thêm quyến rũ động lòng người.

Đang lúc Chiên Bắc Vi muốn khuyên Tiểu Bạch thì đột nhiên sát vách truyền đến một tiếng động, mặc dù hơi nhỏ nhưng cũng chạy không thoát lỗ tai của nàng, nàng sợ đám người áo đen kia đã đi mà còn quay lại, trong bụng gấp gáp, cũng không quản mình tóc tai bù xù cùng khắp người bị thương, cầm kiếm bên cạnh lên liền hướng sát vách chạy đi, bởi vì sát vách là nơi ở của Dạ Nhược.

Cửa phòng đang đóng, Chiến Bắc vi không hề nghĩ ngợi liền một cước đá văng cánh cửa ra nhưng bên trong không có đao quang kiếm ảnh như nàng tưởng tượng, có chăng chỉ là. . . . . . Chỉ là mỹ nam đang thay y phục.

Dạ Nhược lúc này đang thay trung y, đáng tiếc mới mặc được một nửa cửa phòng liền bị người ta đá văng ra, chính lúc này vòm ngực cường tráng lộ ra, mê người vô cùng.

Dạ Nhược thấy dáng vẻ Chiến Bắc Vi trợn mắt há hốc miệng, cũng không gấp mặc y phục vào mà ngược lại nở nụ cười, Chiến Bắc Vi nhìn đến ngây dại, không phải vì dung nhan hắn nghiêng nước nghiêng thành mà vì nụ cười ấy rất ấm áp, trần đầy ý vị cưng chiều trong đó.

"Ai, Tiểu Bắc, lại bị nàng xem sạch rồi." Dạ Nhược làm như thở dài, sâu kín nói.

Chiến Bắc Vi ngẩn ra, thuận miệng nói luôn suy nghĩ trong lòng: "Ta sợ ngươi có chuyện. . . . . ." Nói xong mới phát giác được mình quá mức trực tiếp, có khuê nữ nhà ai lại không biết rụt rè như vậy không, mặt nàng nhất thời đỏ lên, vội vàng xoay người muốn vọt ra cửa.

Dạ Nhược lại đột nhiên gọi nàng lại: "Tiểu Bắc, tay ta không tiện." Một câu nói thản nhiên khiến Chiến Bắc Vi đang thẹn thùng vô hạn đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, nam tử này cả người đều bị thương mà vẫn còn cố chút hơi sức cuối cùng che chở cho nàng.

Đêm qua nàng nổi điên sử dụng sát kiếm, trong lòng chỉ nghĩ cùng lắm là lưỡng bại câu thương thôi, hoàn toàn không hề nghĩ đến đường lui, nếu không phải do Dạ Nhược nâng kiếm bảo hộ ở góc khuất phía sau nàng, có thể nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.

Nàng xoay người, mắt khẽ ửng hồng đi tới trước người Dạ Nhược, nàng cực kỳ nghiêm túc giúp hắn sửa sang lại bộ trung y trên người, sau đó cầm lên một cái áo khoác phủ lên cho hắn, tay của nàng vòng qua đầu vai hắn giúp hắn mặc y phục tử tế, lại trên vòng một cái quanh hông giúp hắn buộc lại vạt áo.

Hắn và nàng đứng gần nhau như thế, hô hấp đều tựa như quấn lấy nhau, Dạ Nhược khẽ cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chiến Bắc Vi, vẻ mặt không rõ, mang theo ý cười nhợt nhạt, chỉ là nụ cười kia thế nào cũng mang theo một sự u sầu.

Đôi tay nhỏ bé của Chiến Bắc Vi vuốt lên nếp uốn trên y phục hắn, hài lòng nhìn kiệt tác của mình sau đó nở nụ cười từ tận đáy lòng, lúc nàng ngẩng đầu thì Dạ Nhược cũng đã thu hồi lại vẻ mặt cô đơn vừa rồi, trên mặt giờ chỉ còn lại nụ cười dịu dàng.

"Tiểu Bắc, ta có thể coi đây là da thịt chi thân không?"

Hắn lại còn phải nói câu thật tình thế này khiến Chiến Bắc Vi kinh ngạc trợn trắng mắt, sau đó có chút lo lắng nói: "Nữ nhi trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết. . . . . ." Thật ra là nàng muốn nói vậy chàng tới nhà ta cầu hôn đi, nhưng nàng lại cảm thấy một cô nương gia tốt không nên nói như vậy nên ngay sau đó cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Nàng biết nàng đã thích hắn, mặc dù chỉ biết mấy ngày nhưng nam nhân này cũng không để ý tánh mạng cứu nàng hai lần, đối với nàng tinh tế dịu dàng như thế, nàng sao có thể không động tâm đây, nhưng nàng cũng rất thấp thỏm, dù sao nàng là nhi nữ giang hồ mà Dạ Nhược lại là con em thế gia, hắn sẽ phải cưới một hoàng hoa khuê nữ dịu dàng hiền thục mới đúng.

"Tiểu Bắc, đợi ta giải quyết chuyện gia đình xong sẽ đến nhà của nàng cầu hôn được không?" Dạ Nhược cúi đầu nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Chiến Bắc Vi, hắn nở nụ cười dịu dàng như nước, xinh đẹp như trăm hoa đua nở.

Chiến Bắc Vi thấy trong lòng một hồi mừng như điên, không nhịn được mở miệng nói: "Tốt." Nàng thích hắn, mà hắn cũng thích nàng, bất luận con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn nàng đều không muốn buông tay, có người đối với nàng vô dục vô cầu, mỗi lần đều liều mình cứu giúp cho nên phần ân tình này nàng không muốn mất đi.

Nàng lại mơ hồ lặp lai: "Tốt."

Chiến Bắc Vi không ngờ chuyện trừng trị thúc phụ hắn lại thuận lợi như thế, nàng chỉ nói tên tuổi của nàng thì vị thúc phụ này liền mang theo gia quyến của hắn chạy trối chết, hạ nhân bị buộc vẽ đường cho hươu chạy(*) liền đem hai vị lão nhân chỉ còn da bọc xương dẫn đến.

(*): Câu này là ví hành động dung túng, bày vẽ cho kẻ khác làm những việc không tốt.

Chiến Bắc Vi thấy Nhị vị lão nhân nhìn nàng cười hết sức hòa ái, lại nhìn lại nụ cười của Dạ Nhược, đột nhiên cảm thấy vạn vật trên thế gian thật là thần kỳ, hai vị lão nhân hết sức bình thường này tại sao có thể sinh ra đại mỹ nam kinh thiên động địa như vậy đây.

Sau đó nàng tìm được đáp án trong《Giang hồ chí 》,danh tiếng của nàng đã danh chấn giang hồ, không hề thua kém phụ thân nàng.

. . . . . .

Sau hôm từ biệt, Chiến Bắc Vi đã có nửa tháng không gặp Dạ Nhược, hôm nay hắn thật tới cầu hôn rồi, nghe người ta nói, sính lễ có khoảng chừng chín mươi chín cái rương, cảnh tượng cũng thật là hoành tráng.

Núp mình phía sau cây cột, Chiến Bắc Vi len lén liếc mắt nhìn Dạ Nhược một thân này áo bào màu xanh nhạt, trong nháy mắt mặt đỏ tim đập nhanh, Dạ Nhược phát hiện được cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười.

Đến ngày xuất giá, Chiến Bắc Vi mặc một thân giá y do mẫu thân nàng chuẩn bị, ánh mắt hai người đều khẽ ửng hồng, vừa định lên tiếng chợt cảm thấy thân thể mềm nhũn, mất đi ý thức.

. . . . . .

Khi tỉnh lại, Chiến Bắc Vi liền nghe tiếng cãi vã kịch liệt.

"Dạ nhi, con là yêu nàng là người, con nhàm chán chạy đến Nhân giới chơi ta cũng không nói gì, nhưng bây giờ con lại muốn cưới nàng, làm sao con . . . . ."

"Con thích nàng ấy!" Dạ Nhược lạnh lùng nói, thật ra thì hắn vốn chỉ chạy đến Nhân giới du ngoạn, vậy mà, thiên ý khiến cho hắn gặp nàng.

"Con. . . . . ." Dạ Ly Lạc thật là không biết nên xử lý như thế nào nữa, cũng may hắn kịp thời chạy đến nếu không nhi tử của hắn thật đem cô nương loài người này cưới về, bọn họ làm sao có thể phụ lòng tiểu cô nương này như vậy được.

"Nghe Dạ nhi nói xong đi!" Vẫn là Nhược Ly tỉnh táo nhất, nàng có thể nhìn ra Dạ Nhược rất nghiêm túc, còn tiểu cô nương bên cạnh này cũng có thể là thật tâm thích hắn.

"Con. . . . . ." Dạ Nhược định lên tiếng tiếp thì nhìn thấy Chiến Bắc Vi đã tỉnh lại, hắn nhất thời không phản bác được nữa chỉ có thể sững sờ nhìn nàng: "Tiểu Bắc, ta là yêu."

". . . . . ." Chiến Bắc Vi im lặng một hồi rồi đột nhiên cười hỏi: "Vậy chàng có yêu ta không?"

Lúc này đến phiên Dạ Nhược ngây ngẩn, qua thật lâu hắn mới nặng nề gật đầu: "Ta có, khi nàng bất chấp tất cả cứu giúp ta thì ta đã yêu nàng, vốn là muốn rời đi, không muốn lừa dối nàng nhưng mà ta lại không làm được, mà đến cuối cùng ta vẫn còn lừa nàng! Ta muốn cùng nàng từ từ già đi, nhưng mà ta lại phát hiện ta trở nên tham lam hơn, ta muốn nàng cũng giống như ta, cả đời đều ở bên nhau, ta thật sự là không cách nào tưởng tượng một ngày không có nàng ta sống thế nào!"

Một câu thật dài khiến Chiến Bắc Vi ửng đỏ mắt, nàng hít mũi: "Đến lúc đó chàng không không ngại ta già là tốt rồi!"

"Làm sao có chuyện đó được, ta cũng sẽ cùng nàng già đi, nếu nàng chết rồi, ta liền sinh tử gắn bó cùng nàng!" Dạ Nhược nói hết sức nghiêm túc, trong mắt, trong lòng chỉ có một mình Chiến Bắc Vi.

"Chàng đã an đậu hũ của ta rồi, không thể không cưới!"

Dạ Nhược nghe vậy đột nhiên cười rất vui vẻ, mà Nhược Ly cũng lôi kéo Dạ Ly Lạc rời đi, nếu thật sự yêu thương nhau thì bọn họ như thế nào lại ngăn trở, chỉ là con đường của tương lai phải do chính hai đứa nó tự bước đi thôi!

"Tiểu Bắc, đợi đến ngày mai ta lại tới đưa sính lễ, đến lúc đó ai cũng không thể ngăn trở chúng ta!" Dạ Nhược bộc phát tính trẻ con, nhưng mà lần này hắn yêu thực sự, lần đầu động lòng, hắn không muốn buông tay.

Mặc dù hắn biết ngàn vạn năm sau sẽ trôi qua hết sức cô tịch nhưng hắn không oán cũng không hối hận, chỉ cầu xin có thể cho hắn và nàng ở bên nhau thật lâu, để cho hắn có được một hồi ức thật đẹp.

"Ừ, Dạ." Dù lúc này Chiến Bắc Vi vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được nhưng nàng muốn thuận theo lòng mình, chỉ cần có thể ở bên cạnh Dạ Nhược, mặc kệ hắn là người, là yêu hay là ma, người nàng yêu chỉ là hắn, mà hắn yêu cũng là nàng, như vậy là đủ rồi!

………………………

HẾT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.