"Đến chỗ bọn chúng thiết đặt kết giới còn xa lắm không?" Lúc này Dạ Mị đã không thể sử dụng được yêu lực nữa.
"Cứ tiếp tục chạy thế này thì mất thời gian khoảng nửa nén hương!"
"Nửa nén hương, cũng đủ thời gian cho chúng biến hóa, nếu chúng ta không trốn thoát được, sợ rằng. . . . . ."
"Có thể triệu hoán thần thú không?"
Dạ Mị cũng có thần thú, nhưng để triệu hoán phải mất rất nhiều yêu lực, mà lúc này hắn đã mất hết hơi sức rồi, căn bản không triệu hồi nổi, hơn nữa hắn còn phải để dành một chút thế lực để đối phó với đám thiên binh biến dị kia nữa.
Dạ Mị vừa phân tâm một chút thì kết giới liền bị tổn hại. Dạ Quỷ sắc mặt biến đổi, không kịp suy nghĩ kĩ đã trở tay một đao liền hạ xuống chính mình, một đao này đã chém mất một mảng lớn da thịt, ngay lúc bọn oán trùng định chui qua da thịt hắn thì bị trúng một đao này liền bị chém rơi ra.
Dạ Mị cũng cảm nhận được động tác của Dạ Quỷ, trong bụng căng thẳng, mười ngón tay tung bay, toàn bộ tâm lực đều đặt vào trên dây đàn, âm nhận vô hình chất đống tầng tầng lớp lớp sau lưng hai người bọn họ, lần nữa tăng cường phòng hộ.
Dạ Mị chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, ngay cả hít thở cũng không thông nhưng ranh giới kết giới vẫn chưa nhìn thấy, nhất thời tâm tư phiền loạn, nếu như trước khi đám tử thi kia biến hóa xong mà vẫn không thể trốn ra, vậy thì tất cả đều đã chậm.
"Nhược điểm của hai người chúng ta giống như đều bị biết rõ, chỉ có thể chạy mau!" Dạ Mị yếu ớt nói nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, mười ngón tay lúc này đã rướm máu.
Điểm mạnh của Dạ Quỷ là có sức mạnh khổng lồ, nhưng lúc này có hơi sức cũng không có chỗ dùng, hơn nữa ở nơi này có một loại áp bức vô hình khiến hắn bị kiềm chế gắt gao, không thể sử dụng được bất kỳ một loại sức mạnh nào.
Còn Dạ Mị lại thiên về dùng độc, nhưng hiển nhiên đối phương không hề sợ. Từ nhỏ hắn đã được luyện thành một dược nhân, mà thứ duy nhất giờ phút này có thể sử dụng là Thiên Âm cầm lại quá tiêu hao năng lực, cơ hồ khiến Dạ Mị không chịu nổi.
Dạ Quỷ thấy truy binh sau lưng không hề ngừng lại, hơn nữa những tử thi kia lại bắt đầu khẽ chuyển động, hiển nhiên đã muốn bắt đầu biến hóa rồi. Hắn cắn răng không thèm quan tâm vết thương trên người. Lại tăng lên nội lực, thân hình cũng nhờ vậy trở nên cực nhanh.
Bọn oán trùng sau lưng vẫn chưa tìm được ký chủ, nếu muốn thoát khỏi truy kích của chúng chỉ có thể nhanh hơn chúng nó, chỉ cần chúng không ngửi thấy mùi máu tanh nữa sẽ dừng lại, nếu không thì chỉ còn lại một đường là chết.
Dạ Quỷ cảm thấy kết giới đã bày trước mặt họ, hắn vui mừng vội vàng gia tăng tốc độ, hét lớn một tiếng chỉ thấy thân hình như điện. Nhưng vừa quẹo cua một cái thì nhìn thấy tình cảnh phía trước, trái tim của hai người giống như bị xối một thùng nước lạnh, lạnh hoàn toàn.
Bởi vì phía trước cách đó không xa, một đội hắc y nhân đang đứng la liệt dọc theo kết giới, từng tên một có ánh mắt đỏ như máu, mang theo thiết kiếm trường đao cùng sát khí dày đặc đang ngắm chuẩn phương hướng của bọn họ.
Dạ Quỷ không ngừng bước, lúc này chỉ có thể xông lên mới còn cơ hội. Chỉ cần lao ra khỏi kết giới này, là có thể phát ra tín hiệu cho Dạ Ly Lạc bọn họ!
Vừa rồi ở trong áp lực chạy như điên nên yêu lực vủa Dạ Quỷ cũng bị tiêu hao không ít, lúc này vung đao lên liền nhận rõ sức mạnh cũng không được mạnh mẽ như vừa rồi.
Đội ngũ mười mấy tên áo đen trước mặt lăm lăm thanh đao, thân hình đang đứng bất động, đột nhiên đồng loạt ra tay, một đao liền mạnh mẽ chém tới hai người, kình khí mãnh liệt kích thích khiến một cơn mưa nhanh chóng dội xuống, chỉ nghe "Ầm." một tiếng trầm muộn, thân thể Dạ Quỷ cùng Dạ Mị đồng thời thoáng một cái, cú tấn công này khiến bọn họ mất đi sự bảo hộ, Thiên Âm cầm cũng bị đánh rơi xuống đất hòa cùng nước mưa, mà đối phương lại hoàn toàn không có sở động.
Trong đầu hai người đồng thời lóe lên ý nghĩ, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày chết của bọn họ, không khỏi khẽ cười lên, nghĩ mình lại có thể vô năng đến thế.
"Là hộ pháp của Yêu giới, không đến lúc chết thì không được buông tay, thật sự là mất hết mặt mũi của gia!" Ý niệm mới chợt lóe lên trong lòng hai người, đột nhiên có một giọng nói hết sức lãnh khốc cuồng vọng phá không vang lên, vô cùng nghiêm trang cùng mãnh liệt.
Âm thanh này, chính là..., hai người trong lòng cả kinh bất giác trợn to hai mắt, thiếu chút nữa vui đến bật khóc, là Dạ Ly Lạc, vua của bọn họ - Dạ Ly Lạc đã tới.
Dạ Ly Lạc vừa tới, tâm của Dạ Mị vốn đang lạnh thấu bỗng nhiên hừng hực lửa nóng, là ngài ấy, là vị vương bách chiến bách thắng của họ đã đến. Ngài ấy đến rồi, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ như vậy.
Dạ Quỷ vẫn âm trầm, trong lòng như bị che phủ bởi bụi bặm lập tức hai mắt trong nháy mắt trán lộ ra ánh sáng không có gì sánh kịp, chỉ thấy trong đó tràn đầy nhiệt huyết cùng kỳ vọng.
Vừa nghe giọng nói Dạ Ly Lạc, mặt mày bọn họ đều sáng lên, vua của bọn họ tới, vấn đề trước mặt liền có thể được giải quyết được rồi.
Ngay sau đó xốc lấy Dạ Mị, điên cuồng xông thẳng vào đám hắc y nhân đang xếp thành hàng, vận dụng toàn bộ một thân công lực ở trên hai chân, tốc độ càng điên cuồng tăng lên hơn khi nãy, liều mạng chạy thẳng tới tới kết giới, bọn oán trùng vừa mới biến dị cũng bị hắn bỏ xa.
Một tiếng rống gầm cắt qua không trung, mang đến hy vọng sống sót.
"Rầm rầm rầm!" Trong màn mưa phía sau hai người, tiếng xé gió đột nhiên vang lên, giống như có thứ gì đó được nâng lên, truyền đến trận trận tiếng va chạm nặng nề.
Ngay sau đó một cỗ mùi vị làn da bị cháy tràn ngập xung quanh, theo nước mưa nhanh chóng nhiễm vào tất cả mọi thứ phía sau bọn họ.
Ánh sáng từ ngọn lửa màu xanh lá cây từ trong màn mưa gào thét mà đến, một vài quả cầu lửa dộng xuống làn nước trên mặt đất, ngay sau đó một một bức tường lửa màu xanh lá cây ầm ầm cháy rộng ra, bùng lên trong màn mưa trắng xóa.
Mưa rơi rất lớn, nhưng bức tường lửa màu xanh kia còn lớn hơn cả mưa, trong nháy mắt cơ hồ ngay cả giọt mưa giữa không trung cũng bốc cháy lên, ngọn lửa màu xanh lá cây từ từ bay lên không trung, giương nanh múa vuốt nở rộ trong đêm mưa, chiếu sáng rực cả một góc trời, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Lửa hồ ly đã được Nhược Ly nâng cấp, còn cao cấp hơn tam vị chân hỏa ba phần, nhưng ngọn lửa này đều chịu sự định đoạt của Nhược Ly, thu phóng tự nhiên.
Oán trùng từ trên mặt đất nhanh chóng bắn tới với tốc độ thật nhanh, ngu ngốc đâm dầu vào bức tường lửa vừa mới dựng lên, bình thường bọn chúng vốn không hề sợ lửa, nhưng ngọn lửa này âm u như lửa địa ngục, cho dù bọn chúng lợi hại nhưng chung quy vẫn là vật còn sống không thể chịu được.
Chỉ nghe một hồi tiếng lách tách vang lên, mấy con oán trùng cùng lúc đụng vào bức tường lửa kia ngay lập tức bốc lên mùi da thịt bị cháy khét.
Mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể bọn chúng đang giãy giụa bên trong ngọn lửa màu xanh âm u kia.
Có vài con quả quyết xông qua bức tường lửa màu xanh, mang theo một thân ngọn lửa chạy về phía trước. Chỉ thấy lấm tấm ánh lửa nở rộ xuyên qua trong màn mưa, nhưng số này cũng càng ngày càng ít.
Nhược Ly không thể đem tất cả yêu lực đều đặt vào ngọn lửa này, cho nên khi thấy oán trùng bị thiêu cháy gần như toàn bộ liền thu tay, còn bọn tử thi kia cũng rất phiền toái, nhưng có điều bọn chúng vẫn chưa biến hóa xong nên bọn họ quyết định chưa xử lý.
Sau khi ngọn lửa màu xanh chiếu sáng cả một góc trời liền dần dần nhỏ xuống, thật ra thì lúc này Dạ Ly Lạc cùng Nhược Ly vẫn còn ở ngoài kết giới, chỉ phóng lửa hồ ly vào trước thôi.
Lúc này yêu lực của hai người bên trong kết giới đều bị tiêu hao hết sức nhanh, cho nên bọn họ căn bản không có thời gian chú ý tình huống sau lưng.
Dạ Quỷ cùng Dạ Mị điên cuống xông lên phía trước, cách đội áo đen càng ngày càng gần cũng đồng thời lập tức lọt vào trong tầm ngắm của phi tiêu có chứa chất độc.
Hai người chạy không ngừng nghỉ, bọn họ chỉ lo xông về phía trước, còn lại tất cả đều giao cho Dạ Ly Lạc, Nhược Ly cũng với hai hộ pháp khác ở ngoài kết giới trông chừng, nhiệm vụ của họ lúc này chính là lao ra khỏi kết giới mà không bị oán linh kiềm chế.
Trong lúc hai người họ lướt đi, từ trên vách núi bên ngoài kết giới trước mặt họ trượt xuống một bóng dáng màu đỏ, ánh sáng màu xanh yếu ớt cũng chiếu rõ bóng dág của tọa kỵ Huyết Long chỉ thuộc về Dạ Ly Lạc.
Dạ Lượng hết kiên nhẫn nổi liền trực tiếp quay vòng cây đại chùy, lưỡi đao lóe lên ánh sáng chói mắt trong đêm mưa, chọc thủng âm thanh của giọt mưa, chỉ nghe một tiếng nổ vang vọng khắp đất trời.
Sắc mặt bọn áo đen đều bất động, hoành đao trên người chợt lóe lên liền chém vào lưỡi đao hình chùy đang bay đến, lưỡi đao nho nhỏ này có thể làn gì được bọn chúng.
Bởi vì Dạ Mị cùng Dạ Quỷ vẫn còn ở trong kết giới nên Dạ Ly Lạc cùng Nhược Ly không dám gióng trống khua chiêng mà đánh qua, sợ sẽ làm tổn thương tới bọn họ. Lại nói oán linh bên trong kết giới này quả thật kỳ quái, ngay chính họ cũng có một ý nghĩ mơ hồ là cự tuyệt tiến vào. Nhược Ly biết lúc này không thể công kích bọn chúng, mà một chùy chém xuống lại căn bản không đến gần thân thể bọn chúng được.
Nhược Ly lập tức thêm một chút bột vào chùy hình lưỡi đao, bột vừa gặp nước lập tức tan ra, chất lỏng màu đen mang theo một cỗ hương thơm nhanh chóng theo nước mưa mà phát tán.
Màu đen, khắp đất trời đều là màu đen, trong lúc người khác chưa kịp chú ý liền có càng ngày càng nhiều chùy hình chém phá kết giới, sắc trời lúc này càng lúc càng đen kịt.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, hắc y nhân vốn một hàng đội ngũ chỉnh tề được che chở trong kết giới, không hề báo trước đột nhiên cùng nhau nhảy lên, vốn không có bất kỳ biểu tình nào trong mắt lại chợt lóe lên nồng đậm khiếp đảm và hoảng sợ, kết cấu trong nháy mắt xuất hiện chỗ sơ hở.
Máu nhanh chóng chảy tràn ra, một mùi vị giống như thiêu đốt theo màn mưa lan tỏa, đó là mùi vị ăn mòn.
Nhược Ly bỏ bột lẫn vào màu nước đen, nước đen tràn tới đâu nơi đó phát ra tiếng vang xèo xèo, tất cả mọi thứ tại đó bắt đầu bị hòa tan, giống như chỉ cần bị dính vào một chút sẽ lập tức bị hòa tan luôn.
Đám hắc y nhân vốn ban đầu không hề chú ý, đột nhiên bị dịch thể màu đen này ăn mòn hai chân sau đó thần tốc lan tràn lên phía trên, nhanh chóng an mòn thân thể của bọn chúng.
Máu nhanh chóng nhỏ xuống mặt đất, vết thương biến hóa càng lúc càng lớn.
Hắc y nhân thấy vậy bắt đầu không ngừng nhảy lên, căn bản không dám để dịch thể màu đen dính vào chân bèn rối rít dùng vũ khí trong tay làm giá đỡ nhảy sang chỗ khác.
Dạ Mị vừa thấy vậy trong lòng thầm mắng một tiếng, thật may là Dạ Quỷ chạy trốn mau, nếu không hai người họ nhất định cũng bị ăn mòn rồi.
Nhược Ly đã ra tay thì sao có thể để chó chúng thoát dễ dàng như vậy, ngay lập tức những mũi tên nhọn màu đen phá vỡ không khí, bắn thẳng vào đám hắc y nhân đang không ngừng nhảy tới nhảy lui, trước, sau, trái, phải, đều vậy chặt chẽ không có chỗ hở.
Dĩ nhiên vì muốn dùng độc nên phải dùng trên lưỡi dao thật sắc bén, coi như đây cũng là lần đầu tiên công kích người thật.
Mũi tên nhọn nhô lên cao, cơ hồ toàn bộ đều bắn ra khắp xung quanh, gắt gao dồn đám hắc y nhân vào một góc, tả xung hữu đột cũng không phá vòng vây ra được.
Trong lúc nhất thời bọn hắc y nhân vừa muốn không bị rơi xuống đất, vừa muốn phòng bị mũi tên nhọn từ bốn phương tám hướng bắn tới, hơn nữa bên trên lợi kiếm còn có kịch độc quả thật khó khăn vô cùng, tự lo bản thân còn không xong nên đội hình hoàn toàn tan rã, ngay cả cơ hội thở dốc một cái cũng hoàn toàn không có.
Mũi tên nhọn rơi xuống dịch thể màu đen dưới chân đám hắc y nhân, vốn bị mưa cuốn đi lại càng trở nên nồng đậm hơn, bọt nước cùng chất lỏng màu đen văng khắp nơi, chúng đành phải lấy lợi kiếm chống đỡ, một vài người không chống đỡ được rơi xuống đất.
Chất lỏng màu đen lập tức ăn mòn từ một chỗ rồi từ từ uốn lượn mà lên, nơi nó đi qua thật giống như một cái miệng to vô hình, căn nuốt toàn bộ người kia. Vết ăn mòn càng lúc càng lớn, xương cốt cơ hồ đều bị lộ ra ngoài, xương trắng trong nháy mắt dầy đặc.
Dạ Quỷ cùng Dạ Mị vốn đã sắp thoát ra khoi kết giới, vậy mà Dạ Quỷ chợt lách người, tránh khỏi một chỗ dịch thể màu đen lại bị một hắc y nhân đang bị ăn mòn nắm được, Dạ Quỷ nhíu mày một cái, không muốn để cho tên áo đen này lôi kéo mình lại, hơn nữa nếu bị hắn lôi kéo, rất có thể một lát cũng sẽ bị ăn mòn, trên người hắn nói không chừng cũng có oán trùng.
Dạ Quỷ cũng không do dự giơ tay chém xuống, một phát chém đứt tay trái của mình liền thoát khỏi hắc y nhân, cùng lúc đó trong y phục của tên áo đen có mấy oán trùng chui ra.
Dạ Mị cùng hắn sóng vai chạy vừa thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng vô hạn đau thương, nhung chỉ cần trái tim không bị hao tổn, sau này tu luyện thật tốt thì khoảng trăm năm nữa sẽ mọc ra lại.
Dạ Mị âm thầm cảm thán, xem ra khả năng dụng độc của Nhược Ly đã tăng thêm một tầng nữa rồi. Trong ánh sáng lạnh lẽo của mũi tên nhọn, có vài tên áo đen bị ngã xuống dịch thể màu đen, tay chân liền rút gân, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp một khoảng không, thê lương vô cùng,
Nếu so với âm độc, ai cũng không sánh bằng sự hung ác của Nhược Ly, cư xử với kẻ địch nàng không chút do dự.
"Mau chạy ra khỏi kết giới!" Tiếng hét lãnh khốc vang vọng trong đêm mưa, cùng với tiếng thét điên cuồng của nàng, vô số cây đuốc bắt đầu chiếu sáng khắp khu vực có dịch thể màu đen nơi bọn hắc y nhân đang bị vây hãm.
Nhược Ly dĩ nhiên cũng nhìn thấy Dạ Quỷ bị thương, trong lòng cũng rất tiếc hận, nhưng bọn họ không thể xuống dưới, bởi một khi đi xuống sẽ bị vây trong kết giới, đến lúc đó sợ lại xảy ra rắc rối.
Mũi tên nhọn cũng nhất tề hạ xuống, hướng thẳng vào đám hắc y nhân kia, không hề lưu lại cho chúng bất kỳ cơ hội bỏ trốn nào.
Vừa rồi sử dụng Thiên Âm cầm đã khiến Dạ Mị hao phí rất nhiều yêu lực, bây giờ đã không thể chịu đựng được bất kỳ sự uy hiếp nào nữa.
Dạ Quỷ bị mất một cánh tay nhưng vẫn cắn răng chạy như điên tới, mắt thấy kết giới đang ở trước mắt, Dạ Quỷ nhất thời rống to một tiếng, nắm chặt cánh tay Dạ Mị rồi ném Dạ Mị ra bên ngoài kết giới, hắn mang theo Dạ Mị căn bản là chạy hết nổi rồi.
Ngoài kết giới Dạ Lượng vừa nhìn thấy vậy, thân hình giống như điện vội vọt ra, vươn tay về phía không trung chỗ Dạ Mị bị ném ra đỡ lấy hắn, xoay người giao cho thuộc hạ mang đi chữa thương.
Cũng trong lúc đó, Dạ Quỷ một cước nặng nề đáp xuống mặt đất, thân hình phiêu dật giống như một con chim ưng lớn cất cánh bay lên trời, đạp lên đỉnh đầu của bọn hắc y nhân xông ra ngoài.
Dạ Mị sau khi nhìn thấy Dạ Lượng mới thả lỏng, trực tiếp nhắm mắt hôn mê bất tỉnh, cả người không còn tri giác.
Bọn hắc y nhân bị bức rơi xuống dịch thể màu đen, vừa thấy Dạ Quỷ đang chạy đi, mà dịch thể màu đen trong nháy mắt dưới sự bào mòn của nước mưa cũng nhạt đi rất nhiều, từng tên một thấy vậy không khỏi muốn đứng dậy đuổi theo.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm ra động tác gì, bọn oán trùng vốn đang đuổi theo Dạ Mị cùng Dạ Quỷ liền điên cuồng xông lên, nhanh chóng chui vào thân thể của bọn chúng nghỉ ngơi.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian, trong âm u càng thêm bén nhọn cùng kinh khủng, trong màn mưa đêm giống như tiếng gào khóc thảm thiết.
Vậy mà này vẫn chưa hết, bọn áo đen vừa bị oán trùng chui vào thân thể cũng đều đứng lên, từng người từng người đều **, gặm cắn những hắc y nhân khác.
Cho dù chúng có võ công cũng tiên lực cao hơn nữa, cũng chỉ là thân thể có máu có thịt, bị người khác từng miếng từng miếng cắn nát, hết sức thê thảm.
Đám người Nhược Ly cũng vội rút lui, vì theo lời Dạ Ly Lạc, trong đêm mưa như này bọn họ không thể xem xét đám người kia tồn tại bao nhiêu người và bao nhiêu cạm bẫy nên tự nhiên muốn cẩn thận.
Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn có thể sống, nhưng tự mình gây nghiệt thì không thể sống. Lấy oán trùng và oán thi để công kích người khác, ai sẽ nghĩ tới cuối cùng chính bản thân mình bị cắn trả.
Giữa không trung, Nhược Ly cười lạnh một tiếng, sau đó lửa hồ ly bùng lên trực tiếp đốt bọn chúng thành tro bụi.
Nàng gầm nhẹ một tiếng, một đám lửa hồ ly lan tận chân trời, trực tiếp đốt luôn cửa chính của Thiên giới, đây coi như là hạ chiến thư. Thiên giới lại dám mai phục hộ pháp của bọn họ khiến hai người đó bị thương nặng, Nhược Ly nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Thiên giới, dĩ nhiên Dạ Ly Lạc cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]