Chương trước
Chương sau
Editor: Ha Phuong

Dạ Lượng bẩm báo sơ lược nguyên nhân, Dạ Ly Lạc cẩn thận suy nghĩ cũngbiết chỗ lợi hại, nếu họ không thể ra tay vậy thì để hắn làm, cũng đểđám người kia khỏi rục rịch làm chuyện không hay, dám xem thường hoàngtộc, xem thường Nhược Ly và hắn.

"Chuyện của Nhị phu nhân, cho người an táng hậu lễ, chiếu cáo với bênngoài là Yêu Hoàng truyền về tin tức Tộc trưởng Thỏ tộc phản bội, lậptức tước bỏ yêu tịch, thoát ly gia phả Thỏ Tộc."

"Bộ tộc Thỏ Tộc làm phản, chứng cứ phạm tội rõ ràng, nay trị tội xuống,nam đưa đi xung quân, kẻ lớn tuổi thì lột da treo nơi cửa thành. Nữ thìcho Dạ Mị làm dược nhân, thử thuốc chế."

Dạ Ly Lạc hừ lạnh nói: "Chiêu cáo cả Yêu giới, kẻ nào dám can đảm phản bội sẽ nhận lấy hậu quả như thế."

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

. . . . . .

"Có thể bồi tại hạ uống một ly trà không?" Hiên Viên Tử Mặc cầm trong tay một bầu rượu, đứng ở cửa viện của Bạch Tiểu Bảo.

Bạch Tiểu Bảo đang ở trong sân nhổ cỏ đuôi chó, trong lòng buồn bựckhông có chỗ trút giận. Đây là lần đầu tiên có người vì nàng mà chếtoan, sao nàng có thể không buồn bực cho được?

Nàng đã rất có lỗi vì đã chiếm dụng thân thể của "Tiểu Bảo", giờ lại còn gián tiếp hại chết người mà nàng ấy quan tâm, lúc này trong lòng cảmthấy có vật gì đó chặn ngang ngực, khiến nàng hít thở cũng cảm thấy laolực.

Vừa vặn nghe Hiên Viên Tử Mặc đề nghị, như tìm được một nơi để thổ lộ,nàng nhanh chóng đứng dậy phủi đất trên người, sau đó lại cảm thấy cóchút không đúng, dù sao người ta cũng là Nhị hoàng tử Ma giới, dường như nên hành lễ, nhưng nàng thật sự không nghĩ ra phải hành lễ thế nào chophải.

Hiên Viên Tử Mặc giơ bầu rượu lên, cứ như vậy an tĩnh nhìn chằm chằmBạch Tiểu Bảo đang rối rắm, thấy nàng cứ ngây ngốc như vậy, mới mở miệng nói: "Bổn Hoàng tử chỉ âm thầm tới tìm cô nương, cô nương không cần câu nệ lễ tiết, ta và cô nương không phải là bằng hữu sao?"

Câu bằng hữu này khiến Bạch Tiểu Bảo cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nàngthật ra đâu có xem hắn là bằng hữu đâu, hơn nữa, ai sẽ xem người chỉ mới gặp mặt một lần là bằng hữu chứ?

"Hôm đó nhờ có cô nương cứu, trong lòng ta hết sức cảm kích, hôm đó thấy tính tình cô nương tràn đầy hào khí khiến ta cảm phục thật sâu, từ đótrong lòng vẫn luôn xem cô nương là tri kỷ!" Hiên Viên Tử Mặc thấy BạchTiểu Bảo cũng không bài xích hắn, liền trực tiếp chủ động đi vào viện,tùy ý ngồi ở đối diện với nàng rồi đặt bình rượu xuống.

Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, đoạn ký ức kia có thể tương đối khắc sâu với thân thể này, mỗi chi tiết đều hết sức rõràng. Bạch Tiểu Bảo chỉ cần vừa nghĩ, người chưa từng trải đời như nàngtrong nháy mắt cả khuôn mặt đỏ ửng.

"À à! Tử Mặc huynh cũng là nhân tài thế gian hiếm có, tiểu muội cũngmuốn làm bằng hữu với Tử Mặc huynh, những việc kia có hay không đềuđược, cũng không cần nhắc lại khiến tổn thương cảm tình, tổn thương cảmtình!" Bạch Tiểu Bảo thấy Hiên Viên Tử Mặc ngồi đối diện gương mặt thẳng thắn vô tư, nhất thời lại cảm thấy mình có phần bỉ ổi, vội vàng xoaychuyển nói sang chuyện khác:"Đây là rượu gì, thơm quá!"

Hỏi xong, Bạch Tiểu Bảo vội vàng vươn tay quạt quạt, hít hít thử mùirượu, nhưng thoáng chốc lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì rượucăn bản chính là mỹ vị!

Hiên Viên Tử Mặc vẫn nở nụ cười dịu dàng, cũng không vạch trần Bạch Tiểu Bảo, hắn mở miệng nói, giọng nói dịu dàng như gió xuân loại làm chongười ta cảm thấy thoải mái:

"Chỉ là một loại rượu trắng, đồn rằng chỉ có chân chính người biết mớicó thể nghe ra được mùi thơm ngát của nó." Vừa nghe cũng biết là nóibậy, thế nhưng lời nói dối này cũng làm cho người ta thoải mái.

Bạch Tiểu Bảo gật đầu đồng ý, đầy hứng thú nhìn bình rượu trong veo kia nói: "Không biết mùi vị như thế nào?"

Mới vừa mở miệng, Hiên Viên Tử Mặc liền cầm ly rượu bên cạnh lên rót cho Bạch Tiểu Bảo một ly, "Đều nói mượn rượu tiêu sầu, nhưng chuyện gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không cho dù là lời nói lúc say, khi tỉnhlại cũng sẽ gặp nhiều phiền toái."

Hiên Viên Tử Mặc nói xong ngửa đầu uống một ly, hết sức hào phóng, hắnnhư vậy thật ra khiến hai mắt Bạch Tiểu Bảo tỏa sáng, trong dịu dàng cósự phóng khoáng, chậc chậc, quả nhiên là tinh phẩm.

"Tiểu Bảo, nếu chuyện xảy ra hôm đó cô nương không muốn ta chịu tráchnhiệm, vậy bổn hoàng tử nhất định giữ kín như bưng, đây coi như là bímật giữa ta và cô nương thôi." Hiên Viên Tử Mặc dừng một chút, sau đó lễ phép nói.

Trở thành bí mật, đây chính là sự kỳ vọng của Bạch Tiểu Bảo, nàng cũngkhông muốn vì chuyện này mà phải lập gia đình, hai người cũng không phải là người yêu, kết hôn cũng sẽ không hạnh phúc.

Đang tính phụ họa hai tiếng, ngoài cửa đã có người kêu la, không cần ngẩng đầu nàng cũng biết là cái người giả ẻo lả kia tới.

Vì sao nói là giả ẻo lả, Dạ Mị mặc dù thích sạch sẽ, thích y phục hoa lệ tươi mới, nhưng hình thức tác phong của hắn vẫn còn rất nam nhân, hơnnữa hàng đêm sênh ca (Phương: Ý là Mị ca hàng đêm có thú vui ý ^^),Bạch Tiểu Bảo khi thân quen với hắn rồi thì gọi hắn là tên giả ẻo lả.

"Ta nói thỏ ngốc, ngươi duy trì. . . . . ." Dạ Mị còn chưa nói hết câuchợt thấy Hiên Viên Tử Mặc, ánh mắt lướt qua chỗ hắn có chút địch ý, DạMị nhìn thế nào cũng không giống nam nhân này có thời gian rảnh rỗi cũng thỏ ngốc uống rượu.

"Tham kiến Nhị hoàng tử!" Thấy có người ngoài, Dạ Mị liền nghiêm chỉnhlại, ôm quyền thi lễ, giống như hắn không hề để ý chuyện gì.

Hiên Viên Tử Mặc thấy hắn thận trọng như thế cũng đứng dậy đáp lễ, trênmặt nở nụ cười dịu dàng, đối với thái độ mang chút địch ý của Dạ Mị cũng không để tâm: "Dạ Mị hộ pháp hữu lễ, Bổn hoàng tử chỉ tới đây ngồi mộtchút, cùng bằng hữu ôn lại chuyện cũ."

"Bằng hữu?" Lúc Dạ Mị hỏi câu này thì liếc nhìn Bạch Tiểu Bảo. Bạch Tiểu Bảo thấy Dạ Mị không lễ phép như thế, cũng thấy có hơi bất bình thayHiên Viên Tử Mặc, dầu gì người ta cũng là Hoàng tử, lại hiểu lễ nghĩanhư vậy, còn hắn tại sao lại thất lễ như vậy kìa.

"Ừ, Tử Mặc huynh biết ta tâm tình không tốt, liền tới đây bồi ta uốngrượu tiêu sầu!" Bạch Tiểu Bảo thấy Hiên Viên Tử Mặc bị Dạ Mị xem thườngcũng không lên tiếng, coi như vì đáp lễ việc hắn mang rượu tới nên lêntiếng ủng hộ hắn.

Dạ Mị thấy hai người đông lòng đồng thanh, trong lòng không biết vì saocảm thấy rất phiền não, trên mặt đã xuất hiện sự không thân thiện.

"Nếu Dạ Mị hộ pháp tìm Tiểu Bảo có chuyện, vậy ngày khác ta đến tìm nàng cũng được." Hiên Viên Tử Mặc nói xong liền quay đầu lại chào tàm biệtBạch Tiểu Bảo.

"Ngày khác ta sẽ trở lại tìm cô nương, Tiểu Bảo, đừng quên giữa ta và cô nương có một bí mật!" Nói xong liền nhanh chóng rời đi, bóng lưng vẫnnhư cũ phong lưu phóng khoáng.

Hiên Viên Tử Mặc vừa đi, Dạ Mị liền xù lông lên, châm chọc nói: "Ta

Hiên Viên Tử Mặc vừa đi, Dạ Mị liền xù lông lên, châm chọc nói: “Ta nóinày thỏ ngốc, nàng cũng khá lắm, xem ra nàng vẫn luôn cùng Nhị hoàng tửMa giới kề vai sát cánh!”

Bạch Tiêu Bảo tâm tình vốn đang rất phiền não, lại uống thêm một chútrượu, càng thêm cảm thấy đầu óc quay cuồng, lúc này đã cảm thấy Dạ Mịđang cố tình gây sự, trừng mắt liếc hắn một cái rồi lảo đảo đi vào trong nhà, căn bản không có tâm tình để ý đến hắn.

Cả trong đại viện chỉ còn Dạ Mị thở phì phò đứng ở đàng kia, đi cũngkhông được, ở lại cũng không xong, cuối cùng đem kẹo đường ôm trong ngực mà Bạch Tiểu Bảo thích ăn nhất hung hăng ném xuống đất, sau đó phẫn hận rời đi.

............

Trong phòng hội nghị, Dạ Ly Lạc mới vừa tới cửa, Nhược Ly đã cảm nhậnđược, nàng cũng không ngẩng đầu lên, cẫn chăm chú xem tấu chương, nhưngvừa lên tiếng đã mang theo sự chất vấn:

“Lạc, có phải chàng đem Tiểu Bảo bán đi không?” Chỉ là, lúc bình thườngNhược Ly nói chuyện với Dạ Ly Lạc luôn là mang theo sự nũng nịu cho nêndù là giọng điệu chất vấn vẫn rất dịu dàng, hết sức dễ nghe.

Dạ Ly Lạc thấy Nhược Ly lên tiếng chất vấn, xoay người một cái liền đitới phía sau nàng, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, mặc dù Nhược Lyngồi trên cái ghế hoa lệ, nhưng thật sự thấy không thoải mái, giờ tựnhiên có cái đệm người miễn phí, nàng cũng mừng rỡ, trực tiếp vùi vàotrong ngực Dạ Ly Lạc.

Dạ Ly Lạc thuận tay cầm lên một quyển tấu chương, liếc mắt nhìn, liềnlạnh lùng nói: “Như vậy không cần lưu tình, trực tiếp diệt trừ hậu họa.”

Nhược Ly đồng ý, nàng cũng cho là như vậy, nhưng chuyện này không làmcông khai, nàng sẽ bí mật phái ám vệ đi hoàn thành, không phục người của nàng, giữ lại cũng không dùng được.

“Ta vốn muốn cho nàng nhiều lựa chọn, chỉ là, ta nhất định phải có đượcNgự Linh Châu của Ma giới.” Dạ Ly Lạc đột nhiên nói, Nhược Ly mất mộtlúc mới phản ứng được thì ra là hắn cho nàng đáp án nàng vừa mới hỏi.

“Chàng nói là Nhị hoàng tử Ma giới thích Tiểu Bảo sao?” Nhược Ly quảthật không nhìn ra, nam tử dịu dàng như vậy, giống như đối với ai cũngcó thể dịu dàng, thật không ngờ hắn đối với Tiểu Bảo lại có sự khácbiệt.

Cho dù có sự khác biệt, nàng cũng cảm thấy là do hắn muốn thượng vị, cần phải mượn lực lượng của Yêu giới mà thôi, dù sao bọn họ cũng không tiếp xúc bao nhiêu. Nếu nói hắn vừa gặp đã thương, Nhược Ly không thể tinđược.

“Cuối cùng cũng là thân bất do kỷ, không nói hắn nữa. Ta đã đồng ý giúpHiên Viên Tử Mặc cướp lấy hoàng quyền, có lẽ mấy ngày nữa ta và nàngphải đến Ma giới một chuyến, còn về chuyện Yêu giới, có thể giao cho DạMị thì giao cho hắn đi.” Dạ Ly Lạc trầm ngâm nói, lần này đi Ma giới chỉ sợ sẽ không dễ dàng gì.

“Lạc, nếu như hao tổn tâm thần như vậy, cứ để ta từ từ tu luyện cũngđược mà.” Trải qua chuyện ở Mê Vụ sâm lâm, chứng kiến Dạ Ly Lạc cửu tửnhất sinh, Nhược Ly quả thật rất sợ hắn sẽ lại xảy ra chuyện.

“Không cần lo lắng, ta nhất định phải đứng ở chổ cao nhất, như vậy mớixứng đáng với Yêu Hoàng Yêu giới là nàng chứ.” Dạ Ly Lạc mỉm cười nhìnngười đang ôm trong lòng. “ Nếu không gia phải đi ở rể thì còn đâu mặtmũi của gia.”

“..............” Nhược Ly im lặng, khi đó nàng chỉ nói đùa, không ngờhắn lại tưởng là thật, nhưng nếu bọn họ đều có dã tâm xưng bá thiên hạ,vậy thì hành động thôi, nếu không ngày chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao.

..........................

Nhược Ly không ngờ chuyến đi Ma giới lần này lại khởi hành nhanh nhưvậy. Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Tử Mặc đã đến bái kiến, trên gương mặtvẫn tuấn mỹ dịu dàng hiến khi xuất hiện sự nóng nảy.

Lúc Dạ Ly Lạc rời giường tính tình cũng chẳng dễ chịu gì, giò phút nàytrầm mặt tựa vào trên giường, nhìn Nhược Ly đang khoác xiêm y. Do haingười đã hiểu lòng đối phương, nên Dạ Ly Lạc vẫn rất dày mặt ngủ cùngvới nàng, nói cho oai là bảo vệ nàng, cận thân bảo vệ nàng.

Bất quá, thân thể của nha đầu Nhược Ly vẫn chưa tốt lên được mấy, Dạ LyLạc còn chưa thống nhất tứ giới, đứng ở chổ cao nhất, chưa cưới nàng làm vợ, vì vậy hắn vẫn an phận thủ thường, dĩ nhiên lâu lâu hắn lại vô lạichiếm chút tiện nghi của nàng.

Nhược Ly đã mặc y phục xong xuôi, thấy Dạ Ly Lạc vẫn còn lười biếng tựavào trên giường, không hề có ý muốn tự đứng dậy, nàng đột nhiên cảm thấy đầu mình to ra.

Bên ngoài là Hiên Viên Tử Mặc đã đợi từ lâu, cho dù tính tình người kiacó nhẫn nại đến mấy cũng không thể để người ta chờ lâu như vậy! Huốngchi, Nhược Ly cảm thấy người kia cũng không phải dạng hiền lành gì.

Dạ Ly Lạc nhìn Nhược Ly, đôi mắt hoa đào còn mang theo sự mông lung lúcmới tỉnh ngủ, mái tóc dài như mực tán loạn ở phía sau, nhưng sợi tóccũng rớt xuống trán để lộ sự quyến rũ chết người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.