Chương trước
Chương sau
Edit: Ha Phuong

Dạ Ly Lạc lạnh lùng nhìn phần còn lại của các đoạn chân tay vương vãi khắp nơi, sau đó cảm thấy hơi phiền não, sử dụng yêu lực bay ra khỏi đó, mùi này khiến hắn rất chán ghét.

Nhược Ly ở trong ngực Dạ Ly Lạc mặt không chút thay đổi nhìn một mảnh thảm trạng phía dưới, chỉ thấy sựkhát máu và hưng phấn trong mắt nàng, bay một lát, thoát khỏi tầng thứnhất trong rừng rậm, Dạ Ly Lạc liền đáp xuống, cứ ở trên không trung sẽdễ dàng trở thành mục tiêu.

Tầng thứ hai lại giống như bìnhnguyên, nhưng độc vật dưới chân tán loạn, hơi thở tràn đầy hắc ám, cũngmay trên người bọn họ có "Cự tuyệt ngàn dặm" nên những độc vật kia chỉcó thể bao vây người bọn họ, không dám đến gần.

Nhược Ly lạnhnhạt nhìn đám độc vật xung quanh, vừa rồi nàng mới điều chế được mộtloại độc dược, kịch độc vô cùng, móng vuốt nhỏ vung lên liền có một đống bột màu đen bay ra, phía dưới liền phát ra tiếng kêu xèo xèo như âmthanh bị cháy.

Những độc vật kia cũng chỉ là bọn cấp thấp nênkhông được thông minh lắm, bị độc làm cho bị thương không những không bỏ chạy mà còn cố xông lên nên càng có nhiều độc vật hơn bị nhiễm độc.

Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là âm thanh "xèo xèo" của độc vật bị cháybỏng, Dạ Ly Lạc chỉ thờ ơ, gương mặt lạnh lùng, bước chân cũng không hềngừng lại.

Đột nhiên phía trước nổi lên một cơn gió lốc màu đenkhiến một mớ độc vật cũng bị cuốn lên, Dạ Ly Lạc dừng bước, ôm thậtd.đ.l.q.đ chặt Nhược Ly trong lòng.

"Chút nữa nhớ cẩn thận." DạLy Lạc nhẹ giọng dặn dò, tay vừa động, bảo kiếm liền xuất hiện, sau đóphi thân vào cơn lốc xoáy, hào quang màu bạc thoáng qua, vọt thẳng vàotrung gian màu đen kia nhưng lại như đâm xuyên qua nó.

Dạ Ly Lạcđứng lại nhìn cơn gió độc màu đen dần dần tiến lại, Nhược Ly chớp mắtmột cái, chỉ vật đang đến, "Lạc, đây là do những độc vật kia ghép lại,trong đó nhất định có con cầm đầu, chỉ cần tìm nó thì mọi chuyện khôngthành vấn đề."

Dạ Ly Lạc phóng tầm mắt nhìn tới, quả thật nhìnthấy trong đó có vài điểm sáng mà hồng, trong nháy mắt sáng tỏ, nhếchmôi nở nụ cười điên đảo chúng sinh. Sau đó nâng kiếm tụ tập yêu lực rồitrực tiếp phi thân lên đánh thẳng vào trung tâm kia.

Độc vật màuđen kia cũng cảm nhận được hành động của Dạ Ly Lạc, nhanh chóng dichuyển vây lấy Dạ Ly Lạc, Nhược Ly cũng không nhàn rỗi, vẫn ném kịch độc khắp nơi, hai độc chạm vào nhau liền tạo thành một màu trắng mờ ảo xung quang Dạ Ly Lạc.

"Lạc, ở bên phải!" Nhược Ly vừa nói xong cũngxuất bạc băng ra, ánh sáng bạc xuyên qua trung tâm độc vật, Dạ Ly Lạcvừa thấy vội vàng một đánh ra một cỗ yêu lực vào đó.

Một tiếng"roạt" vang lên, độc vật kia lập túc bị đâm rách trở thành vô số mảnhbay tán loạn, cơn gió lốc màu đen vừa nãy còn xoay tròn lập tức ngừnghẳn.

Dạ Ly Lạc hít một hơi thật sâu, hắn dù vạn độc bất xâm nhưng ở cạnh những độc vật này cũng cảm thấy mệt mỏi, thân thể cũng cảm thấykhông thoải mái.

"Người tới là ai?" Dạ Ly Lạc đang định đi tớitầng thứ ba, đột nhiên nơi xa truyền đến giọng nói của một ông già, hắnkhẽ cau mày, cũng không để ý người kia.

Vừa định bước đi thìtrước mặt đột nhiên xuất hiện một tòa nhà lá, một tiểu đồng đỡ một lãogiả tóc bạc hoa râm ra ngoài, thân thể lão giả dù đã còng xuống, nhưngcũng không hề mất đi dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Dạ Ly Lạc thấyvậy cũng biết nếu như muốn tiến vào tầng thứ ba nhất định phải qua cửacủa lão, liền dừng bước lại, giọng nói lãnh lẽo như tuyết: "Yêu Hoàngcùng Ám vương của Yêu giới."

Ông lão đã sớm biết rõ, gật đầu nhìn Dạ Ly Lạc, "Nếu tiến vào tầng tiếp theo, sau khi trở về yêu lực sẽ mấthết." Yêu Hoàng và Ám Vương điện hạ vẫn muốn đi vào sao?"

NhượcLy nghe vậy liền nhảy ra khỏi ngực Dạ Ly Lạc, biến thành hình người,thấy ông lão này khí độ bất phàm, lại tốt bụng khuyên can, tất nhiên lễđãi một phần, khẽ lạy, "Mong rằng lão giả thành toàn."

Lão giảcười một tiếng, lại lắc đầu nói: "Nơi này chỉ có một cánh cửa. Nếu cácngươi bước qua được thì cứ bước!" Nói xong, liền xoay người tiến vào nhà lá của mình.

Nhược Ly nhìn về cửa chính, nàng cùng Dạ Ly Lạc thử mở ra, nhưng dùng phương pháp gì cũng không được khiến hai người nhấtthời lâm vào khó khăn.

Tiểu đồng kia vẫn chưa rời đi, hắn thấyhai người kia không có cách nào mở cửa tự nhiên có ý tốt, chạy tới nói:"Hai vị nếu như không để ý, vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi!"

Nhược Ly thấy tình cảnh này cũng chỉ có thể về bàn bạc kỹ hơn, liền theo tiểu đồng vào nhà, bắt chuyện nói: "Tiểu ca, lão gia gia kia vì sao lại chỗnày?"

Tiểu đồng nghe nhắc đến sư phụ hắn tinh thần lập tức tỉnhtáo, "Sư phụ ta là cam nguyện một mình đến đây trông nom Mê Vụ sâm lâm,nơi này độc vật quá nhiều, nếu như không có người trông nom, không khỏixảy ra nhiễu loạn lớn ."

Nhược Ly đồng ý, tự biết thiên ngoại hữu thiên, có thể trông coi Mê Vụ sâm lâm, xem ra lai lịch của ông lão nàycũng không nhỏ. Sau khi vào nhà, nàng liền được mở rộng tầm mắt, bềngoài nhìn như là nhà lá nhưng bên trong cư nhiên giống như là một thếgiới hoàn toàn khác.

Bên trong có một cái sân nhỏ, trước mặt còncó hai gian phòng, tiểu đồng thấy Nhược Ly không hỏi gì nữa, liền chỉvào một gian trong đó nói: "Hai vị chắc cũng mệt mỏi rồi, sư phụ nói,nếu hai vị không chê có thể vào trong nghỉ ngơi!"

Qua hồi lâu,Nhược Ly do bị tiêu hao nhiều yêu lực nên bắt đầu buồn ngủ, Dạ Ly Lạccũng không nghĩ ra cách mở cửa tầng thứ ba, đành ôm lấy Nhược Ly, đưanàng đi ngủ.

Sau khi nàng ngủ, hắn liền bày kết giới, sau đó đứng dậy đi tìm lão giả.

Vừa bước ra đã nhìn thấy lão giả tiên phong đạo cốt đang đứng ở cách đókhông xa, nhìn hắn lễ phép cười một tiếng, Dạ Ly Lạc cũng không ngạcnhiên, lão để cho hắn vào ở cũng đã biết bọn họ chắc chắn sẽ không buông tay.

Đi tới trước mặt lão giả, Dạ Ly Lạc khẽ lạy, như thế coi như đã lễ ngộrồi, "Tại hạ là Ám vương, kính xin lão giả nói cho tại hạ cách mở ratầng thứ ba!"

Dạ Ly Lạc không tự xưng là bổn vương, coi như đã hết sức lễ đãi với lão, lão giả kia hiển nhiên đối với thái độ nhún nhường của Dạ Ly Lạc rấthài lòng, khẽ gật đầu.

"Lão hủ biết tâm ý của điện hạ đã quyết, thế nhưng trong tầng thứ ba khó khăn trùng trùng, lão hủ cũng chưa từng tiến vào đó, Ám vương vẫn muốnđi?"

"Tại hạ tâm ý đã quyết!" Dạ Ly Lạc kiên định nói, hiển nhiên đã quyết định đi.

"Oan nghiệt a! Cũng được! Muốn mở ra cánh cửa tầng thứ ba của Mê Vụ sâmlâm, ngài nhất định phải lấy máu tưới lên đó! Còn mở được hay không cònphải xem thành ý của ngài! Đây chính là nguyên nhân ta không muốn nói,bởi vì trên cơ bản còn chưa đợi đến lúc của mở thì máu đã chảy hết rồi!"

Lão giả buồn bã nói, giống như vô cùng lo lắng cho tình huống của Dạ LyLạc, nhưng trong mắt lại có một tia tinh quang chớp lóe rồi biến mất.

"Mà máu này phải trích từ ngón tay trỏ bên trái, mà một ngón tay thìchảy được bao nhiêu máu, vì vậy cứ vừa kết vảy lại cắt xuống, đau đớnnày không phải người thường có thể nhịn được!" Lão giả hiền lành nóixong, giống như đây chỉ là một câu chuyện bình thường.

Dạ Ly Lạc nhướng mày, có chút không tin chắc hỏi: "Chỉ vậy?" Lão giả gật đầu một cái, cười híp mắt hỏi: "Ngài không hỏi ý nguyện của nàng tasao?"

Dạ Ly Lạc do dự, hắn biết không giấu được nàng, nhưng nếu để nàng biếtchắc chắn sẽ muốn cùng hắn làm, như vậy còn không bằng để cho hắn thửmột lần, nếu như có gì ngoài ý muốn, tối thiểu nàng còn có thể thay hắnsống thật tốt trên đời!

"Tại hạ đã nói sẽ làm!" Dạ Ly Lạc nói xong liền đứng dậy đi tới cửachính, ngón tay đưa lên cắn một phát, dòng máu màu đỏ liền chậm rãi chảy ra, phiêu tán ở trong không khí rồi bị cánh cửa hút vào.

"Ngài là trụ cột tinh thần của vạn yêu, chẳng lẽ cứ như vậy buông thatrách nhiệm của mình hay sao?" Lão giả chẳng biết tại sao nói một câunhư vậy.

Dạ Ly Lạc hơi ngẩn ra, nhìn màu đỏ phiêu tán trong không khí, đột nhiêncười: "Người khác với ta không quan trọng, lại nói Nhược Ly có thể thaybổn vương làm tốt việc đó!"

Lão giả gật đầu một cái, liền xoay người rời đi, tiểu đồ bên người lãomuốn nói gì nhưng cuối cùng đành im lặng, cau mày cùng sư phụ rời đi.

Hỏi thế gian tình là gì mà khiến người sống chết phải có nhau. Hắn cóchút hiểu ra, thứ gọi là tình yêu này, làm gì có ai đúng ai sai, cuốicùng chỉ muốn tốt cho đối phương mà thôi.

Chỉ chốc lát sau, vết thương trên tay Dạ Ly Lạc đã khép lại, hắn lại cắn lần nữa, cứ như vậy lặp đi lặp lại, cứ liền rồi lại rách, sắc mặt củadần dần trở nên trắng bệch, nhưng cánh cửa trước mặt không hề suy suyễn, nó giống như một cái động không đáy, không cách nào dùng máu tươi đểlấp đầy.

Dạ Ly Lạc nở nụ cười nhàn nhạt, cho dù chết hắn cũng muốn giúp Nhược Ly thực hiện nguyện vọng, huống hồ, hắn sẽ không chết!

Nghĩ tới đây, hắn từ từ nhớ lại cảnh ban đầu gặp gỡ nàng cho đến bâygiờ, thì ra là bọn họ cũng có nhiều chuyện xưa như vậy, máu trong thânthể vẫn chảy ra ngoài, sau đó phiêu tán ở trong không khí, bị cánh cửahấp thu.

. . . . . .

"Lạc. . . . . ." Trên giường, Nhược Ly thân thể yếu đuối lo lắng caumày, nhẹ giọng nỉ non rồi đột nhiên thức tỉnh, nàng mờ mịt ngắm nhìn bốn phía xa lạ trước mắt.

Dạ Lượng đã trở lại, hắn nhận lệnh của Dạ Ly Lạc nên vẫn luôn ở bên cạnh Nhược Ly, vừa nhìn thấy nàng tỉnh lại, vội vàng tiến lên đỡ nàng, trênmặt là biểu tình mừng rỡ khó diễn tả được, "Điện hạ, ngươi đã tỉnh?"

Dường như xa cách mờ mịt nhìn Dạ Lượng, nàng nhớ mình đang ở trong ngựcDạ Ly Lạc mà? Một lát sau nàng mới phản ứng được: "Ngươi trở lại rồi!Vậy Lạc đâu?"

Nói xong Nhược Ly nghiêng đầu tìm kiếm khắp xung quanh, Dạ Lượng rũ mắtxuống, mãi đến lúc Nhược Ly lại kêu hắn, hắn mới mở miệng: "Vương thượng đi tìm lão giả để thương lượng làm cách nào mở được cửa chính tầng thứba!"

Nhược Ly không tin nổi nhìn chằm chằm Dạ Lượng, trong lòng cảm thấy bấtan, Dạ Ly Lạc nhất định sẽ không bỏ rơi nàng như vậy, chắc chắn là cóchuyện gì đó.

"Dạ Lượng! Chàng đang ở đâu? Ta muốn đi tìm chàng!" Nhược Ly thấy DạLượng không nói lời nào, giùng giằng muốn xuống giường, Dạ Lượng vộivàng đỡ nàng.

"Điện hạ, người thế này rồi còn muốn lộn xộn sao? Hàn độc sẽ tái phát đấy!" .

"Không có chàng ta sống còn có có ý nghĩa gì nữa!" Gào xong Nhược Ly ỉuxìu ngồi trên giường, nàng biết Dạ Ly Lạc là vì nàng, nhưng nàng đã trởnên tham lam rồi, nàng muốn cả tâm trí và thể xác của hắn phải luôn bênnàng.

Nàng muốn trông thây hắn mỗi ngày, nếu không còn được gặp lại hắn thìcho dù nàng có sống thêm ngàn năm vạn năm nữa cũng chẳng có ý nghĩa,ngày ngày sống trong khổ sở như vậy cũng chỉ là sống phí thôi.

Nghĩ tới đây, nàng nghiêm túc nhìn Dạ Lượng nói: "Mang ta đi tìm chàng!Cho dù chết ta cũng muốn chết ở trong lòng chàng!" Dạ Lượng nở nụ cườitrong veo, ánh mắt hắn vốn đang ảm đạm nhất thời trở nên sáng ngời.

"Cho dù dến đó là chết, lưu lại là sống, người cũng muốn đi tìm hắn?" Dạ Lượng thăm dò, nhưng không nhìn Nhược Ly, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu:"Nguyện vọng của người không phải là trở nên cường đại hay sao?"

Nhược Ly lại đột nhiên cười, nụ cười này khiến Dạ Lượng lập tức sáng tỏ.

"Không có chàng, trường sinh bất lão, pháp lực vô biên cũng chỉ là những thứ bỏ đi!"

. . . . . .

Dạ Ly Lạc dù đang suy yếu nhưng sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, trong không khí tràn ngập mùi vị ngai ngái của máu, Nhược Ly đứng ở xa xa vịn khung cửa nhịn không được muốn bật khóc, nàng cứ như vậy an tĩnh đứng ở cửa,nhìn Dạ Ly Lạc không biết bao nhiêu lần tự cắn ngón trỏ của mình.

Vỗn dĩ hắn có thể dùng pháp lực, nhưng vì muốn biểu hiện thành ý, hắnkhông thể dùng pháp lực, chân chính chịu đựng sự đau đớn, nhưng dườngnhư những thứ này đối với hắn mà nói đều không quan trọng.

Dạ Ly Lạc còn tưởng rằng Dạ Lượng tới nên không quay đầu lại, trong đầuhắn bây giờ toàn là hình ảnh của Nhược Ly, hắn biết nếu như hắn không về được, tứ đại hộ pháp nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nàng.

Nhưng tim của hắn sao vậy, không phải đã lựa chọn rồi sao? Tại sao còncó thể đau thế này. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Dạ Ly Lạc nghingờ, không phải Dạ Lượng, vậy sẽ là ...

Hắn đờ đẫn xoay người, liền thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt không dámtin của Nhược Ly, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy Nhược Ly khóc thànhnhư vậy, tiểu nữ nhân kiên cường này giờ lại khóc không thành tiếng.

Cuối cùng biến thành sự tức giận tột độ, Dạ Lượng rốt cuộc đang làm gì? Tại sao lại để Nhược Ly chạy tới đây…

"Lạc, đến lúc này rồi mà chàng còn muốn giấu ta sao?" Nhược Ly bước cách hai bước Dạ Ly Lạc thì ngừng lại, miễn cưỡng cười nói với hắn, giọngnói ôn nhu, mà thân thể đơn bạc càng thêm lảo đảo muốn ngã.

Dạ Ly Lạc rất muốn lắc đầu, nói với nàng không phải như vậy, nhưng hắnthật không thốt lên được, nếu như hắn phủ nhận, Nhược Ly nhất định sẽngăn hắn. Dạ Ly Lạc dứt khoát quay đầu, bình tĩnh làm chuyện mình đanglàm, giống như Nhược Ly chưa từng xuất hiện.

"Không liên quan gì đến nàng, gia chỉ là muốn có được được Ngự LinhChâu, thống nhất thiên hạ thôi!" Trong cơ thể đang kêu gào hắn hãy mauchạy lại đỡ lấy thân thể yếu đuối kia, nhưng hắn không thể, hắn thậtkhông biết, hắn trừ quỳ gối đợi đại môn của Mê Vụ sâm lâm mở ra, hắn còn có thể vì nàng làm cái gì?

Nhược Ly đỏ mắt, thân thể yếu đuối chỉ chực ngã xuống, trọng tâm khôngổn định, nàng phải lui về phía sau một bước mới ổn định được thân hình.

Dạ Ly Lạc nghe thấy tiếng động muốn xoay người đỡ nàng, lại cảm thấy cả người mình cũng cứng ngắc, đau đến tê dại.

Nhược Ly nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu, cũng không lêntiếng nữa, nàng tiến đến quỳ gối cạnh Dạ Ly Lạc sau đó rút cây trâm trên đầu xuống, đâm vào ngón tay trỏ của mình.

Dạ Ly Lạc lập tức dữ tợn, nhanh chóng cầm ngón tay Nhược Ly bỏ vào trong miệng, cầm máu giúp nàng, "Nàng đang làm cái gì vậy?"

Nhược Ly lại cười, "Lạc, sau này chúng ta đừng vì muốn tốt cho đốiphương mà tự tổn thương chính mình nữa, được không? Cuộc đời khổ đoản,không cầu thiên trường địa cửu, chỉ cầu lúc còn sống mỗi giây mỗi phútđều có nhau, chỉ cần như vậy, ta đời này đã mãn nguyện rồi!"

"Nàng?" Dạ Ly Lạc còn đang ngậm ngón tay của Nhược Ly nên giọng nói nghe hàm hồ, hắn không biết nói gì, tim của hắn từ từ cảm động, thật khôngđể ý thân thể của nàng ư, như vậy có thể có phải sẽ càng ích kỷ không,hắn do dự.

"Lạc, không có chàng, cuộc đời này ta sống cũng vô ích, cho dù trườngsinh bất lão, pháp lực vô biên, nhất thống thiên hạ rồi cũng chỉ là mộtcái xác không hồn thôi!" Nhược Ly nói xong thì rút tay về, lại nói tiếp: "Ta muốn cùng chàng cố gắng, mở ra bước đầu tiên trong việc tranh báthiên hạ!"

Dạ Ly Lạc nghe vậy thì ôm Nhược Ly vào trong ngực, được ở trong cái ômấm áp của hắn, Nhược Ly lập tức không khống chế được nước mắt nữa, khócgọi: "Lạc!" Nam nhân này nhiều lần vì nàng như vậy, nàng rốt cuộc có thể cho hắn cái gì đây.

Máu của hai người vẫn không ngừng chảy, trong không khí tràn ngập sự quỷ dị. Đột nhiên, bầu trời tỏa sáng, ánh sáng màu vàng nhuộm đầy đại điện.

Trong nháy mắt, cánh cửa đột nhiên biến mất rồi, thay vào đó là một lối đi bằng thủy tinh bảy sắc.

Hai người lập tức quay đầu lại, thấy biến cố này, mừng rỡ nở nụ cười, Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng chạm môi Nhược Ly, "Lạc, cửa mở rồi, cửa mở rồi!"

Dạ Ly Lạc gật đầu nhưng trong lòng có một trận mất mác, cửa đã mở nhưngkhông biết thứ gì chờ đợi họ phía trước, nếu như hắn không về được thìsao?

"Tiểu Nhược Ly, nàng ở lại đây chờ ta trở lại nhé?" Dạ Ly Lạc nhẹ nhàngcười, bộ dáng kia lại để cho người ta rất an tâm, nhưng Nhược Ly lạingây dại.

"Có phải rất nguy hiểm không?" Nàng vội vàng kéo ống tay áo Dạ Ly Lạc,hắn đã mất nhiều máu nên đã suy yếu không ít, mà nàng nghe Dạ Lượng nói, người đi vào nơi đó chưa từng đi ra, cho nên không biết bên trong đếntột cùng như thế nào, hắn muốn tự đi, là bởi vì bên trong rất nguy hiểmsao?

"Tiểu Nhược Ly, thân thể của nàng đang suy yếu, đi cùng cũng không giúpđược gì đâu!" Dạ Ly Lạc vẫn duy trì nụ cười của mình, nhưng tại sao cảmthấy mình khóe miệng lại cứng ngắc như vậy, đột nhiên có chút sợ, đâykhông phải là lần cuối cùng thấy nàng chứ?

"Ta --" Nhược Ly cúi đầu, quả thật, thân thể nàng bây giờ đi bộ còn cảmthấy mệt, làm sao cùng hắn đi được đây? Nhưng nàng làm sao có thể yêntâm?

Lão giả không biết từ đâu đi ra, thấy tiểu đồng đang nhìn đờ đẫn thì nhẹ nhàng ho khan một tiếng, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, coi như là an ủihắn, Tiểu Đồng không hiểu nhìn về phía lão giả, "Sư phụ, rõ ràng khôngcần lấy nhiều máu vậy để mở cửa chính của Mê Vụ sâm lâm, vì sao người--"

Còn chưa nói hết, lão giả vội vàng che miệng Tiểu Đồng, thấp giọng nói:"Ai nha, đồ nhi ngốc nhà ngươi, Ám vương người ta nghe được thì sao, tacũng chỉ muốn luyện một loại tiên đan thôi, mà máu của hắn lại cực kỳkhó lấy, lần này có cơ hội không tranh thủ lấy nhiều một chút, đó khôngphải là ngu sao!"

Tiểu Đồng thật sự là không cách nào đồng ý với cách làm của sư phụ mình, chỉ có thể sững sờ gật đầu một cái, sư phụ này thật đúng là không khách khí, nhiều máu như vậy còn nói có một chút, sợ rằng nhiều hơn chút nữakhông chừng Dạ Ly Lạc chết luôn rồi.

Cho dù giọng nói của họ rất nhỏ nhưng Dạ Ly Lạc vẫn nghe đươc, lúc nàyhắn tức sôi ruột, nhưng ngại vì Nhược Ly còn phải nhờ bọn họ chăm sóc,cho nên cũng không tiện phát tác, chỉ có thể cố nhịn xuống.

"Ngươi được đấy lão đầu! Lại dám đùa bỡn bọn ta!" Nhưng Nhược Ly lạinhảy lên, giận đùng đùng chỉ vào lão giả, bạc băng cũng bay ra, đuổitheo hướng lão giả vừa đứng, nếu không phải là thân thể nàng suy yếu,nói không chừng nàng đã xông lên, giật lấy chòm râu dê của hắn, khiếnhắn đẹp mắt.

Tất cả đều nhìn về phía nàng, giọng nói vừa rồi nhỏ như vậy mà nàng cũng nghe được, vì vậy hắn lên tiếng hỏi: "Tiểu Nhược Ly, thính lực cưa nàng từ khi nào thì tốt vậy?"

Nhược Ly khi nãy quá kích động nên không chú ý, lúc này vừa nghe hắn nói như vậy, mới ý thức tới, ở trong rừng rậm, thị lực của nàng cũng rấttốt, thế nào lúc này ngay cả thính giác cũng biến thành bén nhạy nhưvậy?

Ngay lúc đó lão giả nở nụ cười, "Ai ya, tiểu nha đầu đứng tức giận, điều này cũng không khó giải thích, do Ám Vương điện hạ đã truyền cho ngươilinh khí, bất quá nếu như không mau mau tìm Ngự Linh Châu, chỉ sợ hai cổ khí va chạm lẫn nhau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"

Nhược Ly bắt được tay của Dạ Ly Lạc, "Lạc, chàng đi đâu ta đều đi theochàng! Thân thể ta không có vấn đề!" Nguyên nhân là Nhược không yênlòng, nếu như hắn không quay về nữa, nàng tình nguyện chết cùng hắn ởnơi này!

"Này --"

"Hơn nữa, chỉ có ta mới có thể tìm được vị trí Ngự Linh Châu!"

"Cũng được! Ta đã lấy máu của Vương gia, cũng sẽ trả lại cho các ngươinhân tình, đồ trong Mê Vụ sâm lâm không dễ lấy được, cho nên muốn cứutiểu cô nương này, vẫn phải là nàng tự mình đi!" Lão giả cười híp mắtnói.

Nhưng tiểu đồng vừa nghe cũng nóng nảy, "Sư phụ, thân thể của nàng tasao có thể lao lực được? Đây không phải là lấy tánh mạng ra đùa giỡn hay sao?" Dạ Ly Lạc cũng rất đồng ý, không hiểu nhìn về phía lão giả, suyđoán, rốt cuộc trong hồ lô của lão bán thuốc gì?

"Cũng không phải! Máu của Ám vương lấy được dùng để luyện chế ngưng khíđan, có thể giúp linh khí của tiểu cô nương này không đến nỗi thất lạc,có thể cầm cự được nửa tháng cũng không thành vấn đề! Còn có vừa rối mất máu nhiều như vậy, ta có thể tặng cho các ngươi một viên, cũng coi nhưtích tụ một công đức!"

Nhược Ly bĩu môi, da mặt lão đầu này không phải dày bình thường, dùngbàng môn tả đạo cầm đồ của người khác xong rồi còn ở lại chỗ này khoemẽ. Nhưng nàng cũng chỉ dám nói thầm trong lòng, nếu lỡ đắc tội lão, lão không cho ngưng khí đan gì đó thì nàng và Lạc phải tách ra rồi.

"Nhưng nơi này hết sức hung hiểm, nữ tử này cái gì cũng không biết, sưphụ, ngài đây không phải là để nàng đi chịu chết hay sao?" Tiểu đồngluôn luôn chính trực, thật không nén được tức giận.

"Cửa là do bọn họ cùng nhau mở, chỉ có thể đi vào chung, còn lại đànhdựa vào ý trời vậy!" Lão giả cười bí ẩn, không phải lão ích kỷ, mà đâychính là ý trời.

Dạ Ly Lạc do dự, nhưng Nhược Ly lại nắm thật chặt tay của hắn, "Lạc,chàng quên đã đồng ý với ta cái gì sao?" Dạ Ly Lạc cười, hắn đã hiểu.

"Đây là ngưng khí đan, lối vào này lúc ẩn lúc hiện, lúc các ngươi vừavào sẽ đóng lại, đến lúc các ngươi tìm được Ngự Linh Châu, cửa sẽ tựđộng xuất hiện, nhưng có thể các ngươi sẽ rất nhanh tìm được, cũng cókhả năng cả đời không tìm được, hoặc giả vừa mới tiến vào liền đầu thânhai nơi! Thật không hối hận sao?"

Lão giả vẫn cười cười một cách bí hiểm, vuốt vuốt râu tỏ ý khuyên giải.Nhưng bộ dáng lão lúc này khiến Nhược Ly cảm thấy lão giống như lại nói, mau đi đi! Mau đi đi!

"Cám ơn đạo trưởng, ân này Nhược Ly cả đời khó quên!" Nhược Ly không nói thêm gì nữa, vẫn nên giữ lại mặt mũi cho lão vậy, nhận lấy ngưng khíđan màu đỏ, một hớp nuốt vào, kéo tay Lạc đi về phía cửa, nhưng đếntrước cửa thì ngừng lại, có chút chột dạ hỏi, "Lạc, chàng có hối hậnkhông?"

Dạ Ly Lạc hơi sững sờ, cũng không lên tiếng trả lời, kéo Nhược Ly tiếnvào, hai người đều nở nụ cười ngọt ngào, trước mặt vô luận chờ đợi bọnhọ là cái gì, chỉ cần hai người nắm tay nhau cùng đi là được rồi.

Nếu quảng đời còn lại không có sự khiêu chiến, vậy cũng quá mức nhàmchán. Hơn nữa hiện tại còn liên quan đến thân thể của Nhược Ly, lại càng không có đường lui.

Vừa tiến vào trong, Dạ Ly Lạc đã cảm thấy yêu lực trên người bị đè nén,hắn nắm tay Nhược Ly thật chặt, tầng thứ ba chính là một mảnh trắng nhưtuyết, không nhìn thấy con đường phía trước cũng không nhìn thấy đườnglui, bọn họ chỉ có thể đi về phía trước, không có đường nào khác, "Nhược Ly sợ sao?"

Nhược Ly nhàn nhạt cười, đang định lên tiếng thì đột nhiên bóng dángnàng càng ngày càng mờ nhạt, Dạ Ly Lạc cả kinh trợn to hai mắt.

Hắn ngơ ngác đừng nhìn bàn tay trống rỗng của mình, sau một lát mới hoảng hốt hô to: "Tiểu Nhược Ly --"

Nhưng đáp lại hắn ngoài tiếng vang vọng của chính mình thì không còntiếng gì nữa, hắn lo lắng xoay người tìm kiếm. Đột nhiên một cánh taymảnh khảnh kéo vạt áo hắn, Dạ Ly Lạc vội vàng chuyển người qua, thấyNhược Ly đang cười nhạo mình, vội vàng tiến lên ôm chặt nàng vào trongngực.

Dạ Ly Lạc không phát hiện ra giọng nói của hắn cũng hơi run rẩy, thânthể cũng bất giác khẽ run, "Tiểu Nhược Ly, ta cứ tưởng nàng biến mất!"

Nhược Ly vẫn vùi trong ngực hắn, có chút nghịch ngợm ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của hắn nàng đã hiểu còn cố ý hỏi: "Lạc, ta đối với chàng cóquan trọng không?"

Dạ Ly Lạc hơi nhíu mày, sau đó cũng cười: "Không có gì so với nàng quantrọng hơn!" Nhược Ly nghe thấy lời này lại nghịch ngợm đẩy Dạ Ly Lạc rarồi kéo lấy tay của hắn chạy về phía bên kia, bốn phía sương trắng lượnlờ, nhưng nhìn mười ngón tay đan xen tay, tâm họ lại cảm thấy thật bìnhyên.

"Lạc, mới vừa ta nhìn thấy một gian phòng, chúng ta qua đó xem đi! Tanhớ là nó ở đâu đây, chàng xem!" Nhược Ly đột nhiên ngừng lại , cánh tay trắng noãn mịn màng đưa lên chỉ vào trước túp lều nhỏ trước mặt, cườihết sức vui vẻ.

Dạ Ly Lạc nhìn túp lều cũng cười, mặc dù đơn sơ, nhưng nhìn vẫn đủ ấmáp. Đột nhiên Nhược Ly nghịch ngợm xoay người, trên mặt nở nụ cười giảohoạt, "Lạc, chúng ta xem bên trong có gì!"

Nhưng Dạ Ly Lạc lại do dự, "Tiểu Nhược Ly, chúng ta vẫn nên đi tìm NgựLinh Châu trước đi! Thân thể của nàng?" Nhược Ly nghiêng đầu, đột nhiênbuông cánh tay Dạ Ly Lạc ra, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn nàng xoaymột vòng, sau đó ở trước mặt hắn đứng lại, cười nói, "Chàng xem, thânthể của ta rất tốt!"

Dạ Ly Lạc vẫn không yên lòng, cẩn thận kiểm tra hơi thở của Nhược Lyxong mới yên tâm, nhưng cảm giác có nhiều chỗ rất kỳ quái, không thể nói được. "Chỗ này thật đúng là thần kỳ, tiểu Nhược Ly của gia lại vui vẻrồi!"

Dạ Ly Lạc cười cười nhéo chiếc mũi nhỏ của nàng, nhìn dáng vẻ cười hì hì của nàng thật là đáng yêu, chút nghi ngờ vừa rồi cũng nhanh chóng tiêután.

"Lạc! Chúng ta vào xem một chút! Dù sao hiện tại thân thể ta cũng khôngcó việc gì, chơi một chút rồi lại đi được không?" Nhược Ly kéo ống tayáo của Dạ Ly Lạc làm nũng, nét mặt tươi cười như hoa.

Dạ Ly Lạc cảm thấy chủ yếu nhất vẫn là nên đi tìm Ngự Linh Châu, nhưngkhông biết vì sao, vừa thấy nụ cười vui tươi như vậy của Nhược Ly , hắnlại không muốn phản đối nguyện vọng nho nhỏ này của nàng.

Nhược Ly như vậy khiến Dạ Ly Lạc nhớ tới thời điểm họ mới quen nhau, khi đó mặc dù mỗi ngày nàng đều thận trọng, nhưng chắc chắn sẽ có lúc không chịu vâng lời và có những hành động rất cổ quái.

Nhược Ly đã chui vào trong phòng, không biết từ đâu lấy ra một bộ giá y( áo cưới) đỏ thẫm, đứng bên cửa sổ cười hì hì gọi hắn: "Lạc, mau tớiđây! Nơi này có rất nhiều đồ tốt a!"

Dạ Ly Lạc cũng nhanh chóng bước vào trong, khi nhìn thấy sự bố trí quenthuộc trong phòng thì không nói nên lời. Không biết từ lúc nào, Nhược Ly đã đổi lại thành một thân giá y màu đỏ, xoay một vòng quanh hắn, vui vẻ cười: "Lạc, có đẹp không?"

Dạ Ly Lạc nhẹ nhàng kéo nàng, gật đầu một cái, bàn tay thon dài đưa lêngạt vài sợi tóc lòa xòa qua tai nàng, nhìn Nhược Ly như vậy chỉ thuộc về mình hắn, trong lòng không biết vì sao rất hồi hộp, không tự chủ liềncúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Khóe miệng Nhược Ly hiên ra một nụ cười, một giây kế tiếp chủ động ômlấy cổ hắn, hung hăng hôn lên môi hắn, sau đó trằn trọc hút mạnh, Dạ LyLạc mới đầu có chút giật mình, nhưng một giây kế tiếp lại biến bị độngthành chủ động.

Qua một lúc lâu hai người mới tách ra, Nhược Ly tựa vào ngực Dạ Ly Lạc,nhàn nhạt cười, cảm thấy thật hạnh phúc, "Lạc, tối nay chúng ta độngphòng đi! Có được hay không?"

Nếu như trước kia Nhược Ly nhất định sẽ không nói được những lời nhưvậy, nhưng hôm nay không biết vì sao, có thể là cảm giác mình đang trênbờ sống chết, cho nên tính tình đột nhiên trở nên hết sức hào phóng.

Dạ Ly Lạc cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều,khẽ kéo dài khoảng cách của hai người, nhìn Nhược Ly trước mặt như nụhoa e ấp, hắn nở nụ cười hạnh phúc, nào còn đâu dáng vẻ lạnh lẽo của Ámvương, hắn lúc này giống như một chàng trai mới lớn rơi vào bể tình,đứng ngây ngốc nhìn người mình yêu.

"Lạc, chúng ta bái đường đi!"

Dạ Ly Lạc cười, không chút để ý hỏi một câu: "Tiểu Nhược Ly, Nàng cóthích cây đề huyết trong Ám vương phủ không?" Nhược Ly ngẩn ra, sau đóvừa cười vừa lôi kéo hắn đi vào trong nhà nói: "Chúng ta trước báiđường, Ám vương phủ xa như vậy, cho dù thích cũng không thể đưa tớiđược!"

Dạ Ly Lạc vẫn cười, nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng một giây kế tiếp,hắn đột nhiên vươn tay bóp chặt cổ của người trước mắt, cả khuôn mặtnhất thời trở nên lạnh lẽo, thấp giọng hỏi: "Nhược Ly đâu?"

Nhược Ly trước mặt hắn rõ ràng sững sờ, sau đó giữ cánh tay hắn nói:"Lạc, chàng buông tay! Ta là tiểu Nhược Ly của chàng, chàng làm sao vậy? Khụ khụ --" nói xong nước mắt liền chảy xuống.

"Đề huyết của Ám vương phủ rất xa sao?" Dạ Ly Lạc cố chấp hỏi lại lầnnữa, mặc dù hơi sức trên tay thả một phần, nhưng vẫn không thả nàng ra.

Hắn không xác định, lúc này hắn thật không xác định được rồi, hắn thậthi vọng người trước mặt là Nhược Ly, nếu không phải thì Nhược Ly ở đâu?Hắn thật không dám nghĩ tới các loại tình huông khác liền nghiến răng--"Nói --"

"Khụ khụ! Không xa! Không xa!" Nhược Ly giùng giằng, yếu ớt trả lời. DạLy Lạc hơi dao động, nhưng hắn nhất quyết không tha hỏi: "Vậy giờ nó ởnơi nào?"

"Dĩ nhiên ở trong Ám vương phủ, Lạc, có chàng bên cạnh dĩ nhiên là không xa rồi!" Nghe đến đây Dạ Ly Lạc vô lực buông lỏng tay, thấy Nhược Lytrượt xuống đất, vội vàng vươn tay đỡ nàng, nhưng trong đáy mắt hắnthoáng qua sự tàn nhẫn.

"Lạc, chúng ta. . . . . . Chúng ta, động phòng đi! Chàng xem trời đã tối rồi!" Nhược Ly cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói, đỏ mặt nói.

Dạ Ly Lạc cười, nhìn trời bên ngoài đúng là đã tối, mới vừa còn có ánhsáng, lúc này thì trở thành ban đêm, Mê Vụ sâm lâm này thật đúng là kỳquái.

Dạ Ly Lạc ôm lấy Nhược Ly đi tới giường, nhìn ánh nến lung linh, hắncười hết sức tà mị, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Nhược Ly rồi cúi xuống, hunghăng cắn môi của nàng, mãi đến khi ngửi thấy mùi máu tươi mà trong ngựcNhược Ly cũng không hề giãy giụa.

Nhược Ly theo đà đẩy hắn ngã trên giường, tay không an phận muốn cởi yphục của hắn, cửa sổ không biết từ lúc nào liền bị đóng lại, nến đỏ cũng phụt tắt, Dạ Ly Lạc lạnh lùng nhìn nàng.

Bàn tay Nhược Ly không an phận ở trên người hắn chạy loạn, tuy nhiên lại không không dậy nổi hắn một chút cảm giác, hắn thật thà nhìn Nhược Lyđang tìm mọi cách làm hắn vui lòng, không biết vì sao lại thấy lòng cóchút đau, không phải vì tình dục, chỉ là tự nhiên không thở nổi.

Lúc trên người hai người chỉ còn lại áo trong, sắp phải chạm vào thânthể đối phương, đột nhiên Dạ Ly Lạc vươn tay kéo lấy tay Nhược Ly, trong phòng lúc này rất tối.

"Lạc, chàng làm sao vậy? Chẳng lẽ chàng không yêu thích ta? Chúng ta đãlà phu thê mà! Chàng không phải cũng muốn ta sao?" Giọng nói ôn nhu củaNhược Ly truyền vào tai hắn, đầu lưỡi của nàng còn thỉnh thoảng xẹt quatai hắn khiến hắn ngưa ngứa.

"Nhược Ly rốt cuộc đang ở đâu?" Đột nhiên Dạ Ly Lạc xoay người đè NhượcLy xuống dưới, biến hóa ra nhuyễn kiếm, lanh lẹ đặt ở trên cổ họng củanàng, lạnh lùng hỏi.

Nhược Ly dưới thân hắn khẽ sững sờ, lắp bắp nói: "Lạc, ta là Nhược Lymà! Tiểu Nhược Ly của chàng đây mà! Chàng rốt cuộc bị sao vậy? Ta rấtbuồn vì chàng cứ hoài nghi ta như vậy? Ta làm vậy không phải là vì ngàygiờ của ta không còn nhiều hay sao!"

Nhược Ly nghĩ rằng hắn sẽ tin nàng nhưng hắn vẫn không buông tay, cánhtay lại tăng thêm một phần lực, nàng hoảng sợ trợn to hai mắt kéo chiếcáo xuống để lộ ra huyết ấn màu đỏ trên ngực, lạnh lùng hỏi: "Dạ Ly Lạc,ta là Nhược Ly, tốt lắm, ta chết rồi, ngươi sẽ không hối hận chứ?"

Dạ Ly Lạc không hề mềm lòng, "Ta lại hỏi một lần nữa, Nhược Ly ở đâu?"Cứ tiếp tục thể này, có lẽ giây tiếp theo nhuyễn kiếm kia sẽ đâm rách cổ họng của nàng.

Nhược Ly trước mặt hắn đột nhiên nở nụ cười, quay người lại chạy xa khỏi kiếm của hắn, nàng cười to, sau đó nhìn Dạ Ly Lạc đầy hận ý.

Dạ Ly Lạc vẫn nắm chặt kiếm, đôi mắt hoa đào híp lại chăm chú nhìn chằmchằm vào trước mắt, hắn biết hắn gặp phải ảo ảnh của Mê Vụ sâm lâm rồi,đây là cái gì hắn cũng không biết, nhưng hắn biết, nếu muốn tìm đượcNhược Ly, lấy được Ngự Linh Châu, đầu tiên phải qua được cửa này.

Mũi kiếm nhắm thẳng vào đối diện, không chút cảm tình hỏi: "Bổn vương hỏi lần cuối cùng, Nhược Ly ở đâu?"

Nhược

Ly đối diện cười to, khiêu khích nói: “Dạ Ly Lạc, ngươi giết ta đi! Giết chết ta rồi, Nhược Ly của ngươi sẽ trở về!”

Dạ Ly Lạc hơi do dự, sau khi chắc chắn kẻ đối diện không phải là NhượcLy, hắn liền nâng kiếm đâm tới, đột nhiên trước mặt chợt lóe, Nhược Lyhoảng sợ hô to: “Lạc!” Dạ Ly Lạc nghe thấy vội vàng thu hồi kiếm, nhanhchóng chạy đến bên cạnh nàng.

Nhược Ly bị kinh sợ, nháy mắt mấy cái, mãi đến lúc bị Dạ Ly Lạc ôm vàotrong lòng, mới phản ứng đc chuyện xảy ra vừa rồi, nhất thời bị hù dọachảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả ng, “Lạc, chuyện vừa rồi là sao?”

Cả người Dạ Ly Lạc vẫn còn run rẩy, hắn hít một hơi thật sâu mới bìnhphục tâm tình của mình, còn kém một chút, còn kém một chút, Nhược Ly sẽchết ở dưới kiếm của hắn. Đang định lên tiếng thì có một tiếng cười vang lên sau lưng hai người.

Hai người cùng đưa mắt nhìn sang, lúc này sương trắng đã tản đi, giữakhông hiện ra một cô bé đang nhìn bọn họ cười đến vui vẻ, “Ta nói, làmsao ngươi biết ta là giả, nàng là thật?”

Nhược Ly có chút kỳ quái nhìn nhìn, đột nhiên hiểu ra, mới vừa nhất định là tiểu nha đầu kia biến thành bộ dáng của nàng để gạt Dạ Ly Lạc rồi.

Không trách vừa rồi bị lạc đường đột nhiên lại trở lại đây, thiếu chútnữa khiến Dạ Ly Lạc đâm bị thương nàng, đứa bé này thật đúng là âm hiểm, không tự chủ hung ác trừng nó một cái.

“Đây chỉ là trách nhiệm của ta, trừng ta cũng vô dụng, muốn vào Mê Vụsâm lâm lấy Ngự Linh Châu, phải có giác ngộ mới được! Ha ha!”

Đứa trẻ này căn bản giống như hư không, cùng Mê Vụ sâm lâm đồng thọ,sống chết ở trong miệng nó đều không có ý nghĩa, ứng phó với Nhược Lyxong, nó lại quay người nhìn Dạ Ly Lạc: “Này, ngươi còn chưa nói cho tabiết, làm sao ngươi biết ta là già?”

Dạ Ly Lạc cẩn thận bảo hộ Nhược Ly ở sau lưng, nói: “Máu của ngươi không có hương vị như của nàng!” Nhược Ly ngẩn ra, hắn lại tỉ mỉ như vậy,không tự chủ theo bản năng nỉ non: “Lạc…”

Đứa bé kia nghe vậy liền nghiêng đầu cười vui vẻ, tay đặt lên đôi môikhi này bị Dạ Ly Lạc cắn nó vốn cũng không có thực thể, chỉ là một ảoảnh thì làm sao mà huyết nhục, dĩ nhiên không có mùi vị: “Không tráchđược, ngươi tự nhiên lại cắn xuống như thế, ha ha, mấy vạn năm nhàmchán, cuối cùng là có chút việc vui, ngươi qua cửa rồi, đi đi!”

Đứa bé kia nói xong liền biến mất không thấy tăm hơi, sương trắng ở bốnphía lúc này cũng hoàn toàn tản đi, hiện ra một con đường hẹp quanh co.Dạ Ly Lạc nắm thật chặt tay Nhược Ly, trong lòng vẫn còn run sợ, nếu như hắn phán đoán sai thì vừa rồi nàng không phải sẽ chết ở dưới kiếm củahắn sao?

Nhược Ly lại nhẹ nhành cười: “Lạc, ta tin tưởng chàng! Chúng ta đithôi!” Dạ Ly Lạc nghe vậy cũng nở nụ cười. Đúng vậy, con đường này vẫncòn rất dài, bọn họ nhất định có thể tìm được Ngự Linh Châu!



Bọn họ không thấy rõ con đường phía trước, mà trên đường đi cũng rấtvắng vẻ, trải qua chuyện vừa rồi, Dạ Ly Lạc nghĩ mà sợ, nắm thật chặttay Nhược Ly, chỉ sợ nàng đột nhiên lại biến mất. Nhưng càng đi càngnóng, càng đi càng hoang vu, rõ ràng lúc trước bọn họ đã ăn linh dược,chắc sẽ không cảm thấy đói khác, nhưng tại sao bây giờ lại cảm thấy rấtkhát?

Thân thể Dạ Ly Lạc tráng kiện nhưng còn chịu đựng được, nhưng hắn nhìnNhược Ly đi phía sau, đôi môi vốn đỏ hồng đã trở nên tái nhợt, hơi thởyếu ớt, hắn vội vàng ngồi xổm xuống nói: “Tiểu Nhược Ly, lên đi , giacõng nàng! Như vậy có thể đi nhanh một chút!”

Nhược Ly ngập ngừng, cuối cùng vẫn bò lên lưng hắn, trên người Dạ Ly Lạc lành lạnh khiến Nhược Ly bất giác dựa sát vào hắn.

Càng chạy trước mặt càng nóng, y như trên sa mạc, Dạ Ly Lạc vẫn tiếp tục bước về phía trước, không biết vì sao, vừa đến nơi này hắn liền khôngthể sử dụng được pháp lực, chỉ có thể bước đi như người bình thường.

Dạ Ly Lạc suy nghĩ một chút lại vòng tay chuyển Nhược Ly từ trên lưngvòng ra trước rồi ôm nàng vào ngực, mặt trời chiếu trên lưng quá gaygắt, vẫn là trong ngực hắn mát mẻ hơn, Nhược Ly không hiểu nhìn Dạ LyLạc, đợi hiểu ra hành đaoọng của hắn đang định lên tiếng thì Dạ Ly Lạclại mở miệng trước: “Tiểu Nhược Ly, ở trong lòng ta ngủ một giấc, tỉnhdậy hãy ra ngoài!”

Thân thể hắn vẫn bình thường, còn nàng thì hết sức yếu đuối, nóng bứcđối với hắn mà nói hẳn không phải là vấn đề gì, nàng thấy vậy cũng không phản bác, liền vùi ở trong ngực của hắn nhắm nghiền hai mắt.

Nhưng Nhược Ly không biết, yêu lực của hắn đều bị trói buộc cả rồi, hôhấp của hắn bắt đầu dồn dập, ngay cả bước chân cũng trở nên nặng nề.Nhưng Dạ Ly Lạc vẫn gắn gượng, hắn nhìn sa mạc mênh mông bát ngát trướcmặt, trên mặt cũng hiện lên vẻ u sầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.