Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng đế long tâm vui mừng, trước mặt văn võ bá quan hạ chỉ phái người đến Hầu phủ hạch toán sổ sách, khen ngợi ta có lòng mang thiên hạ. Chưa đến nửa ngày, cả Thịnh Kinh đều biết chuyện này. Cũng bao gồm cả phủ Tuyên Ninh Hầu. “Cạch!” Vừa bước vào chính sảnh, một chén trà bay tới đập mạnh vào cánh tay ta. Nước trà nóng bỏng khiến ta không ngừng run rẩy. “Thật là một con sói mắt trắng nuôi không công, nghiệt chướng lòng lang dạ sói.” “Cảm ơn những năm qua nuôi ngươi ăn, cho ngươi uống, ngươi báo đáp bọn ta như vậy đó hả?” Cữu cữu giận dữ chỉ vào mũi ta mắng. Ta nhẹ giọng nói: “Khi ta và mẫu thân mới vào phủ, phủ Tuyên Ninh Hầu có nhiều chỗ cũ nát hoang tàn, đồ bài trí trong nhà đều là vật tầm thường. Nay cả nhà được sửa sang lại một lượt, hậu viện còn xây dựng thêm phòng ấm, đồ bài trí trong các viện đều đổi thành đồ quý, các loại đồ bổ quý giá thì cứ như nước chảy mà mua vào phủ. Xin hỏi cữu cữu, ngân lượng từ đâu ra?” Sắc mặt cữu cữu trong nháy mắt trướng đỏ bừng: “Ngươi… ngươi…” Sự việc đến nước này, cũng không cần phải duy trì sự hòa khí giả tạo nữa. — Trải qua nửa tháng, tất cả sổ sách của Mộ gia cuối cùng cũng được kiểm kê rõ ràng, ta tự nguyện quyên tặng một nửa gia sản, quy ra bạc trắng là chín trăm vạn lượng. Trong nửa tháng này, cữu cữu đã tìm đủ mọi lý do không chịu giao ra những sổ sách đó. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-vo-uu/5212476/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.