“Hừ, đến đúng lúc lắm, trẫm còn sợ bọn họ không dám vác mặt tới nữa là.” Quân Mặc Hàn lạnh giọng nói. “Thưa nương nương, phụ nhân kia đã tỉnh.” Bình Nhi đi đến, bẩm báo nói. “Đã biết.” Lục Ngưng Nhiên nói xong ngước mắt nhìn Quân Mặc Hàn, thấy hắn vẫn tức giận nên cũng không biết nói gì, đành xoay người rời đi. Bình Nhi đẩy cửa ra nhường Lục Ngưng Nhiên đi vào, từ xa đã thấy phụnhân kia dựa trên giường, khí sắc cũng dần hồi phục. Nàng ta nhìn LụcNgưng Nhiên với con mắt mang vẻ hoài nghi. “Đây là tiểu thư nhà ta.” Bình Nhi nhàn nhạt nói. Chỉ thấy nàng ta vừa vội vàng đứng dậy tạ ơn thì Lục Ngưng Nhiên đã bước lên phía trước, đỡ nàng ta, “Ngươi thân mình còn chưa khỏe, không thể di chuyển.” “Dân phụ tạ ơn cứu mạng của tiểu thư! Đại ân đại đức của người dânphụ suốt đời khó quên, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp tiểuthư.” Nàng ta nói xong liền rớt nước mắt, cảm kích vô cùng. “Hôm nay ta thấy đám người đuổi theo ngươi có lai lịch không nhỏ, bọn họ vì sao phải đuổi đánh ngươi?” Lục Ngưng Nhiên biết nàng ta nhất định có oan khuất, nhìn thương thế trên người nàng ta liền biết. Nàng ta ngừng khóc, khẽ nói, “Chồng dân phụ họ Trương, đời đời đềudựa vào vận chuyển muối mà sống. Mấy tháng trước chồng dân phụ bị Lý BáThiên gọi đến, nói có một lô muối đang chuyển về phía nam, bắt chồng dân phụ lập tức khởi hành, nói đi khoảng chừng nửa tháng, tiền công gấp ba. Chồng dân phụ vốn không muốn đi nhưng Lý Bá Thiên ỷ vào bản thân làhoàng thân quốc thích, ở Vân Châu xưng bá, ai dám không theo lệnh củahắn? Thứ hai, tiền công lại gấp ba, nên đành phải đi.” “Sau đó thì sao?” Bình Nhi ở một bên tò mò hỏi. “Sau đó…” Nữ tử khóc lớn hơn, hít hít mũi, nói, “Sau haimươi ngày, chồng dân phụ chưa trở về nên dân phụ đành nhờ người đi hỏithăm. Rồi phủ nha truyền tin đến, nói chồng dân phụ trong lúc chuyểnmuối gặp cường đạo đã chết, xương cốt không còn!” “Chẳng lẽ việc này không giải quyết được gì sao? Vụ án lớn như vậy mà không báo quan sao?” Lục Ngưng Nhiên tiện đà hỏi. “Dân phụ không tin chàng cứ như vậy mà đi, đến sau này mới biết được thì ra không riêng gì nhà ta, mà lần đó những người có tham gia chuyểnmuối cũng không có tin tức, mà quan phủ nói đều đã chết.” Nữ tử nước mắt rơi như mưa, “Quan phủ cũng không tra rõ, chỉ báo chết ngoài ý muốn nên không giải quyếtđược gì, mà tiền công gấp ba cũng không đưa. Chồng ta chết không minhbạch, bây giờ còn chưa được về với ông bà.” “Vậy sao ngươi biết phu quân ngươi chết không minh bạch?” Bình Nhi có chút nghi hoặc, hỏi. “Lúc đầu dân phụ cũng chỉ cho rằng phu quân bạc mệnh, ta cũng chấpnhận thành quả phụ. Cho đến ba tháng trước, có một vị bằng hữu của phuquân tới nhà vừa lúc đến phía nam, liền hỏi phu quân ta đang ở nơi nào?Nói là bốn tháng trước, cũng chính là ngày sáu tháng ba có gặp phu quânta, ước hẹn bây giờ gặp mặt.” Nàng kia vừa nỉ non vừa nói. “Nói như thế, quan phủ thông báo trước ngày sáu tháng ba phu quânngươi đã chết, nhưng vị bằng hữu này lại nói ngày sáu tháng ba có gặphắn.” Lục Ngưng Nhiên nhìn nữ tử trước mặt, càng nghi hoặc. “Đúng vậy, dân phụ lúc đó cũng thấy kỳ quái, cho nên hỏi hắn rõràng, xác nhận một phen. Hắn còn đem biên lai cầm đồ đưa cho dân phụ,nói đây là đồ phu quân lén đưa cho hắn, để hắn giao cho dân phụ. Mà trên giấy vừa vặn cũng là ngày sáu tháng ba, có dấu tay của phu quân ta, dân phụ cảm thấy phu quân chết oan, vì sao quan phủ nói dối? Cho nên dânphụ đến nha môn đánh trống kêu oan, nhưng tri phủ đại nhân lại là thamquan, dân phụ cũng chỉ là dân chúng bình thường nên hắn không thèm liếcmắt một cái. Dân phụ đành phải mỗi ngày đi đánh trống, cuối cùng thì tên Lý Bá Thiên kia biết, gán tội nhiễu loạn công đường cho dân phụ, dụngđại hình.” Nữ tử một mặt tuyệt vọng. “Xem ra trong này có ẩn tình.” Lục Ngưng Nhiên nghĩ, nếu đúngnhư dân phụ này nói thì lô muối kia nhất định có vấn đề, trượng phu nàng phỏng chừng cũng dữ nhiều lành ít. Quân Mặc Hàn đã phái người đi xem xét tình huống của Vân Châu. Lục Ngưng Nhiên vừa đi ra thì đột nhiên Lý Đức Phúc đến bẩm báo, nói Lý Bá Thiêntự mình nghênh đón thánh giá. Lục Ngưng Nhiên biết hắn nhất định đã biết thân phận bọn họ, như thế đành tương kế tựu kế. Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên, cũng hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, trầm giọng nói, “Truyền!” Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn ngồi nghiêm chỉnh, chỉ thấy nam tử béo đi vào. Hắn ước chừng khoảng ba mươi tuổi, trong mắt lóe lên tia sáng,cúi đầu, cẩn thận đi đến, cung kính mở miệng, “Thảo dân Lý Bá Thiên không biết thánh thượng giá lâm, mong thánh thượng thứ tội!” Nói xong liền quỳ gối trên đất. “Tính ra Lý khanh gia coi như là quốc cữu, sao lại hành lễ như vậy?Trẫm cũng chỉ đi ngang qua nơi này, nghe nói Vân Châu phong cảnh rất tốt nên đến du ngoạn thôi.” Quân Mặc Hàn lập tức khôi phục nụ cười ôn nhuận ấm áp, nhìn về phía Lý Bá Thiên. “Như thế thật tốt.” Lý Bá Thiên như cũ quỳ trên mặt đất trảlời, trong lòng cũng đối với Quân Mặc Hàn thả lỏng, tưởng rằng HoàngThượng sẽ khởi binh vấn tội. Tên gia đinh kia đã chết, còn phụ nhân kianghe nói hiện tại đang ở đây, bản thân cũng nghĩ nhiều đối sách, lạikhông ngờ hoàng đế bình tĩnh như thế, trong lòng càng cảm thấy không ổn. “Lý khanh gia còn có chuyện gì sao?” Quân Mặc Hàn tiện đà hỏi, trong lòng lửa giận ngùn ngụt, đám người này, dám ở đây làm bậy, thật sự đáng giận. “Thảo dân biết Hoàng Thượng giá lâm cho nên đến tiếp giá!” LýBá Thiên không nghĩ Hoàng Thượng hạ lệnh trục khách nhanh như vậy nênhắn cũng chỉ có thể hậm hực trở về, sau đó bàn bạc kỹ hơn. “Uhm, Lý khanh gia có lòng, nếu không có chuyện quan trọng thì lui ra đi.” Quân Mặc Hàn cười, nói. “Tuân lệnh, thảo dân cáo lui!” Lý Bá Thiên khấu tạ, liền lui đi ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên cười nói, “Lý Bá Thiên xem ra ở Vân Châu coi như làcó chút thủ đoạn, có thể nhanh chóng biết thân phận chúng ta, ngươi nóixem, kế tiếp tri phủ Vân Châu cũng đến đúng không?” “Trẫm muốn xem lúc trước nhận lấy trọng trách tri phủ, bây giờ lại biến thành bộ dáng gì.” Quân Mặc Hàn trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lùng. “Hoàng Thượng, tri phủ Vân Châu ở ngoài cửa chờ.” Lý Đức Phúc xoay người đến trả lời. “Quả nhiên không ngoài sở liệu.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, “Truyền!” Một thân quan bào màu lam, mắt sáng như đuốc, dáng người cao ngất, lạikhông giống bộ dáng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn tuy có chút mập cũng coinhư nam tử hào hoa. Hắn chậm rãi đi đến, cung kính quỳ trên mặt đất, “Thần Quý Mạt tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” “Bình thân!” Quân Mặc Hàn lại khôi phục khuôn mặt mỉm cười, nói. “Tạ Hoàng Thượng.” Quý Mạt vừa mới cùng Lý Bá Thiên gặp thoángqua, cũng trao đổi ánh mắt với hắn ta. Xem ra Hoàng Thượng không đơngiản như họ nghĩ, cần phải cẩn thận làm việc. “Quý ái khanh, trẫm không muốn kinh động nơi này, bất đắc dĩ hôm nay có chút hành động, liền quấy nhiễu đến ái khanh, trẫm cũng hơi ngại.” Quân Mặc Hàn nhìn về phía Quý Mạt, khẽ nhíu mày, không nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì. “Hoàng Thượng nói như thế chẳng phải hại chết vi thần sao? Thần biết Hoàng Thượng giá lâm càng vui mừng khôn xiết. Việc trên đường hôm nay,thần thật sự cảm thấy mình hổ thẹn với Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượngtrách phạt.” Quý Mạt không nghĩ tới Quân Mặc Hàn lại nói thẳng sựviệc hôm nay, không giống những gì nói với Lý Bá Thiên, điều này làm cho hắn đoán không ra. “Chuyện hôm nay cũng làm trẫm bất ngờ. Thường ngày nghe nói Vân Châu chính là nơi địa linh nhân kiệt, không nghĩ tới trẫm vừa tới nơi nàyliền xảy ra việc như vậy. Không biết Quý ái khanh sẽ làm thế nào?” Quân Mặc Hàn nhìn thẳng Quý Mạt, xem hắn ứng đối như thế nào. “Chuyện hôm nay là do vi thần thất trách, làm quan phụ mẫu địa phương, không nên để xảy ra việc này, thần sẽ điều tra rõ án này.” Quý Mạt không nghĩ tới Hoàng Thượng lại đá cho hắn quả cầu này, bây giờ hắn chỉ có thể đáp ứng, sau đó trở về nghĩ cách. Quý Mạt lui ra ngoài, Lục Ngưng Nhiên khóe môi nhếch lên nụ cười mỉamai. Quý Mạt quả thực tham tiền như thế? Hừ, không nhất thiết, nhất định là có ý đồ, bằng không sao lại cam nguyện cùng Lý Bá Thiên làm bạn?Nhưng nguyên nhân phía sau lại là gì? Lâm Tiêu đi đến, bẩm báo cho Quân Mặc Hàn, “Hoàng Thượng, hành vicủa Lý Bá Thiên làm người ta giận sôi. Hắn ở đây làm nhiều việc vô phápvô thiên làm dân chúng khổ không nói nổi lại cộng thêm cấu kết với quanphủ, nên dân chúng cũng chỉ có thể nén giận. Mà đương nhiệm tri phủ lạilà thám hoa (đứng thứ ba) trong kì thi, sau này có chính biến, được anbài ở đây, ở Vân Châu tiền nhiệm đã hơn mười năm.” Lâm Tiêu tiếp tục nói, “Có một việc tương đối kỳ quái: Quý Mạt này có một đứa con tên là Quý NhưPhong, hắn vừa vặn là người được chỉ hôn cho Vương Nguyệt Như.” “Thật sao?” Quân Mặc Hàn có chút kinh ngạc, lúc trước hắn cũng hoài nghi vì sao Quý Như Phong lại đến Phượng Nghi trấn, hơn nữa nơiVương Nguyệt Như xuất hiện sao hắn cũng sẽ xuất hiện, không nghĩ tới dĩnhiên là như thế! Nhưng vì sao hắn lại đến Phượng Nghi trấn? “Quý Như Phong?” Lục Ngưng Nhiên mặc niệm, không nghĩ tới hắnlà con Quý Mạt. Khó trách khi nhìn ánh mắt của Qúy Mạt, liền có cảm giác như đã quen biết! Thì ra hắn đến Phượng Nghi trấn là vì vị hôn thê củahắn. Quân Mặc Hàn mặt âm trầm, thấy Lục Ngưng Nhiên nhớ kỹ tên Quý Như Phong, không khỏi ai oán: Vì sao tên Quý Như Phong lại bám dai như đỉa thế, ởđây mà cũng đụng đến hắn. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! “Qúy Mạt có động tĩnh gì không?” Quân Mặc Hàn lập tức hỏi, trong lòng nghĩ: Cha nào con nấy, chắc chắn Quý Như Phong cũng không tốt đẹp gì!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]