Edit: Sunny Út Beta: Sally Quân Mặc Hàn đi vào rừng cây, lại phát hiện chỉ có vách tường, không có lối ra, chỉ có thể từ bỏ, đi ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên bơi lên, hai người hội hợp lại, Lục Ngưng Nhiên vừa hong khô quần áo, vừa đợi Quý Như Phong. Thời gian lặng yên đi qua, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn nhìn nhau, “Hắn không phải đã xảy ra chuyện chứ?” Lục Ngưng Nhiên không khỏi có chút lo lắng hỏi. “Hắn công phu không kém, không thể có việc?” Quân Mặc Hàn ước gì Quý Như Phong không xuất hiện trước mặt hắn, như vậy, hắn cùng Lục Ngưng Nhiên có nhiều thời gian hơn. “Không được, ta lo lắng.” Lục Ngưng Nhiên nghĩ, trong động rộng như thế, lâu như thế mà hắn còn chưa ra, có hai khả năng, một là tìm được lối ra, một là gặp nguy hiểm, đi thẳng đến cửa động, nhìn chung quanh, không thấy hắn trở về, Lục Ngưng Nhiên dứt khoát vào động. “Nàng muốn làm gì?” Quân Mặc Hàn giữ chặt Lục Ngưng Nhiên, khẩn trương nhìn về phía nàng. “Ta nghĩ, hắn nhất định là đã xảy ra chuyện, ta muốn đi tìm hắn.” Lục Ngưng Nhiên là người có ân tất báo, Quý Như Phong nói như thế nào cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, lâu như vậy rồi, hắn còn chưa ra, Lục Ngưng Nhiên không thể ngồi yên không lo. “Nàng ở lại, ta đi.” Quân Mặc Hàn ấn hai vai của Lục Ngưng Nhiên, nói. Trong lòng cũng có một loại dự cảm, nếu như yêu nghiệt kia thật sự xảy ra chuyện, như vậy, Nhiên Nhi đi vào chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm? “Không được, ta phải tự mình đi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quân Mặc Hàn, Quý Như Phong là ân nhân cứu mạng nàng, cũng không phải hắn, vì sao hắn phải đi? Hơn nữa, bây giờ phải có một người ở lại đây phòng bị. “Không, cứ như vậy đi, lỡ xảy ra nguy hiểm thì phải làm sao, ta nói rồi, vô luận như thế nào ta cũng sẽ ở cạnh nàng.” Quân Mặc Hàn không nghe theo, cô gái này sao lại quật cường như vậy? Chẳng lẽ, không có chút yếu ớt nào sao, bảo hộ nữ nhân là việc của nam nhân, hắn thế nào có thể nhìn nữ nhân của mình vì nam nhân khác mà lâm vào nguy hiểm, đây là tôn nghiêm của nam nhân. “Mặc Hàn, ngươi hãy nghe ta nói, bây giờ chúng ta không thể cùng đi, ngươi bây giờ cứ ở lại đây, ta đi vào trước tìm Quý Như Phong, nếu như một canh giờ ta chưa ra ngoài, ngươi vào cũng không muộn a.” Lục Ngưng Nhiên đem khả năng nguy hiểm hạ xuống thấp nhất, hiện tại hai người cùng đi, thì không có đường lui, nếu thật sự xuất hiện nguy hiểm, Quân Mặc Hàn là hi vọng duy nhất của họ. Quân Mặc Hàn trầm tư một lát, cảm thấy bản thân quá mức lỗ mãng, hiện tại không phải lúc xử trí theo cảm tính, hắn phải tỉnh táo lại, Lục Ngưng Nhiên làm đúng, nếu như bọn họ cùng vào, nếu như xuất hiện nguy hiểm, cả hai sẽ lâm vào khốn cảnh, tối thiểu, bây giờ hắn là một hi vọng của nàng, nghĩ xong, liền nắm tay Lục Ngưng Nhiên, “Nhất định phải chú ý an toàn, ta ở đây chờ nàng trở về.” Lục Ngưng Nhiên gật đầu, chui vào sơn động, không thấy bóng dáng, Quân Mặc Hàn nhìn theo Lục Ngưng Nhiên, đột nhiên lại phát hiện bản thân lúc nãy vì sao lại để Lục Ngưng Nhiên một mình đi vào a, hơn nữa là vì nam nhân khác, hắn thật sự rất ngốc, sao lại trở nên rộng lượng như vậy? Không khỏi âm thầm ảo não. Trong động Lục Ngưng Nhiên men theo đường nhỏ đi về phía trước, đi vào sâu, cảm thấy nặng nề vô cùng, liền không khí đều phi thường yếu ớt, Lục Ngưng Nhiên tiếp tục đi về phía trước, thấy một lối rẽ, nàng đứng tại chỗ, chọn một con đường? Cúi đầu, nhìn thấy bên trái có một dấu chân, Lục Ngưng Nhiên không nghĩ nhiều, liền theo bên trái tiếp tục đi. Vào càng sâu, không khí cũng dần dần mỏng manh, Lục Ngưng Nhiên chậm rãi thở, giữ thể lực, tiếp tục tìm kiếm, lại phát hiện con đường này u sâu vô cùng, hoàn toàn không rõ phương hướng, nàng chỉ có thể dựa vào cảm giác sờ soạng, nơi này không phải là lối ra, hơn nữa là một đường chết, nếu cứ đi vào, như vậy sẽ không đủ không khí để thở. Lục Ngưng Nhiên đột nhiên dừng bước, nếu bây giờ buông tay, nếu Quý Như Phong ở bên trong, như vậy, nàng thấy chết không cứu? Lục Ngưng Nhiên do dự một lát, tiếp tục nâng bước chân đi về phía trước. Đột nhiên dưới chân bị ngăn trở, Lục Ngưng Nhiên bất ngờ ngã xuống, không có đau đớn, lại có độ ấm, lại thật mềm mại, Lục Ngưng Nhiên cúi đầu, cẩn thận nhìn lại, rốt cục yên tâm, vội vàng đứng dậy, lắc người đang nằm trên đất, “Như Phong, tỉnh tỉnh!” Cúi đầu, đem lỗ tai dán lên ngực hắn, có tiếng tim đập, may mắn hắn còn sống, Lục Ngưng Nhiên trong lòng an tâm không ít, vuốt mặt hắn, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, Lục Ngưng Nhiên dùng ngón tay ấn vào huyệt nhân trung của hắn, chỉ nghe tiếng “Ân” rất nhỏ, Quý Như Phong chậm rãi mở mắt, một tay vuốt đầu, hốt hoảng nhìn bốn phía. “Ngươi tỉnh rồi, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta nhanh rời đi.” Lục Ngưng Nhiên nâng Quý Như Phong dậy, nhìn hắn có chút ngốc nghếch, Lục Ngưng Nhiên không nói, kéo hắn quay về. Quý Như Phong cúi đầu, trầm mặc không nói, tùy ý Lục Ngưng Nhiên nắm tay áo của hắn đi về phía trước, đột nhiên cảm thấy không chân thực, vừa nãy hắn đã muốn đến quỷ môn quan, giờ phút này, nàng cư nhiên xuất hiện trước mặt hắn, không khỏi mở miệng, “Ngươi tìm ta sao?” “Ừ, ta cùng với Mặc Hàn ở ngoài động đợi ngươi, thật lâu vẫn không ra ngoài, lo lắng ngươi có nguy hiểm, cho nên đi tìm ngươi.” Lục Ngưng Nhiên lạnh nhạt trả lời, “May mắn ta phát hiện kịp, bằng không, ngươi thật sự phải gặp diêm vương a.” Quý Như Phong không nói, nhìn bóng lưng Lục Ngưng Nhiên, tự mơ mộng, nếu như thời gian có thể ngừng tại đây, thật tốt? Quân Mặc Hàn đi qua lại trước cửa động, hắn chưa từng lo lắng như lúc này, lúc trước bản thân vô luận gặp được bất cứ chuyện gì, đều thong dong lạnh nhạt, nhưng, giờ phút này, lại tâm thần không yên, chờ đợi Lục Ngưng Nhiên đi ra. Lục Ngưng Nhiên trí nhớ phi phàm, hơn nữa, có thể phân rõ phương hướng, cho nên, cứ đi thẳng ra ngoài mà không dừng lại, chỉ dùng nửa canh giờ, liền đi ra sơn động, Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên rốt cục bình yên vô sự đi ra, tiến ra đón, lại nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên nắm tay áo của Quý Như Phong, mặt lộ vẻ không vui, hung hăng trừng mắt nhìn Quý Như Phong, đem hai tay của Lục Ngưng Nhiên nắm trong tay mình, “Không có việc gì là tốt rồi.” “Ân, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây.” Lục Ngưng Nhiên mất tự nhiên rút tay ra khỏi tay Quân Mặc Hàn, xoay người, nhìn về phía Quý Như Phong, lại nhìn thoáng qua Quân Mặc Hàn biểu cảm bi thương, “Lối ra ở sâu dưới hồ, Như Phong, ngươi không biết bơi, ta cùng với Mặc Hàn mang ngươi xuống nước, lặn xuống nơi sâu nhất, xuôi theo dòng nước, sẽ thấy lối ra, chúng ta có thể đi ra ngoài.” “Được.” Quý Như Phong khẽ cười, lúc nãy trong sơn động thiếu không khí, cho nên, thể lực hắn bây giờ còn chưa khôi phục lại, nhưng, hắn không muốn người khác nhìn thấy hắn yếu ớt, bởi vì hắn là Quý Như Phong. Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn hai người cầm hai tay của Quý Như Phong, ba người nhảy vào hồ, theo dòng nước, nhanh chóng tìm được lối ra, thuận lợi rời khỏi đáy vực, phóng tầm mắt, nơi này là chân núi Phượng Hoàng. Ba người lập tức lên bờ, Lục Ngưng Nhiên quan sát bốn phía, nơi này là phía sau núi chân núi, hơn nữa, bởi vì nơi này dòng nước chảy xiết, cho nên, ít có người trông coi, Lục Ngưng Nhiên âm thầm cảm thấy may mắn, bây giờ, phải tức khắc chạy về tổ trạch, bàn bạc kỹ hơn, lại tính toán. Ba người rời khỏi núi Phượng Hoàng Sơn, Quý Như Phong một thân hồng bào, vẫn phong lưu quyến rũ, cưỡi tuấn mã màu trắng, đỏ kết hợp trắng, đẹp vô cùng, đột nhiên dừng ngựa, “Như Phong còn có việc muốn làm, xin cáo từ, chúng ta sau này còn gặp lại.” “Được, không tiễn.” Lục Ngưng Nhiên thản nhiên cười, nhìn Quý Như Phong, nghĩ hắn nhất định là người không câu nệ. Hữu duyên thì sẽ gặp nhau, mà nàng, trực giác của Lục Ngưng Nhiên luôn đúng, Quý Như Phong đi núi Phượng Hoàng nhất định có ẩn tình, chỉ là, việc của hắn, Lục Ngưng Nhiên tất nhiên không tiện hỏi nhiều, bây giờ còn có chuyện trọng yếu chờ nàng đi làm. Quý Như Phong rời đi, Quân Mặc Hàn cao hứng, không nghĩ tới không cần tốn nhiều sức, liền đuổi được con ruồi vây quanh Lục Ngưng Nhiên, cảm thấy vui vẻ, ba người mỗi người đi một ngả, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn ra roi thúc ngựa về tới tổ trạch, lúc này, đã là chạng vạng hôm sau. Bình Nhi trong trạch viện kiễng chân chờ đợi, cảm thấy sốt ruột, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương đi ra ngoài một ngày, bây giờ còn chưa trở về, mà nàng cũng không thể đi tìm bọn họ, vạn nhất bọn họ đã trở lại, mà nàng lại không ở đây, chẳng phải là càng tệ hơn? Hiện tại chỉ có thể ngốc nghếch đợi ở đây, Bình Nhi không ngừng dậm chân, mà hỏa thằn lằn bên cạnh nàng cũng không kiên nhẫn, một đám lén lút lắc lắc thân thể đi tìm nơi mát mẻ mà trốn. Chỉ còn một mình Bình Nhi sốt ruột chờ. Khi Lục Ngưng Nhiên xuất hiện trong tầm mắt Bình Nhi, Bình Nhi chạy vội đón nàng, “Hoàng hậu nương nương, ngài rốt cục đã trở lại, nô tì lo lắng gần chết.” “Bình Nhi, làm chút thức ăn cho bản cung cùng hoàng thượng, lát sau, ta có việc phân phó ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Bình Nhi hoạt bát đáng yêu, nhớ lại biểu cảm sốt ruột khi nãy của nàng, tất nhiên hiểu, nha đầu này khẳng định lại ở đây chờ nàng, trong lòng vô cùng ấm áp. “Dạ, hoàng hậu nương nương, nô tì tắm rửa thay quần áo cho người trước.” Bình Nhi nhìn Lục Ngưng Nhiên quần áo, tóc tai nhếch nhác. Cảm thấy nghi hoặc, hoàng hậu nương nương đến cùng đi đâu? Chẳng lẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn sao? Không khỏi lo lắng. “Ừ, vậy cũng được.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Bình Nhi, lại nhìn mình, quay đầu, đánh giá Quân Mặc Hàn, hai người giờ phút này tựa như chạy nạn, trên người đều là mồ hôi. Quân Mặc Hàn mỉm cười, không nghĩ nhiều, đây là ấn ký hắn cùng với Nhiên Nhi trải qua khổ nạn, Lý Đức Phúc sớm sai người chuẩn bị nước nóng để tắm, hai người sau khi tắm rửa xong, thay đổi quần áo, đơn giản dùng bữa tối. Lâm Tiêu sớm đã ở ngoài chờ, Lục Ngưng Nhiên đi đến thư phòng, truyền Lâm Tiêu vào, “Lâm thống lĩnh, đêm qua Lý tri huyện đi đâu?” “Bẩm hoàng hậu nương nương, hắn không đi đâu, luôn ở huyện nha.” Lâm Tiêu trả lời chi tiết, “Bất quá…” Lâm Tiêu hiểu Lục Ngưng Nhiên muốn hỏi cái gì, tiện đà nói, “Nghĩa trang đó thật là kỳ quái, hôm qua lúc trời bắt đầu tối, có một gã mặc trường bào đỏ đến, hơn nữa, còn kiểm tra thi thể của nữ tử kia, ngay sau đó, rời đi. Ty chức phái người theo dõi, người này võ công sâu không lường được, cuối cùng đã mất dấu vết.” “Bản cung đã biết.” Lục Ngưng Nhiên càng chắc chắn nghi hoặc trong lòng, xem ra Quý Như Phong cũng là vì chuyện của Phượng Nghi trấn mà đến, chỉ là, mục đích của hắn là gì? Quân Mặc Hàn đi đến, nhìn Lục Ngưng Nhiên khoanh tay đứng bên cửa sổ, trầm tư không nói, Lâm Tiêu cúi đầu đứng ở đối diện, “Thế nào? Có phát hiện gì?” “Ty chức tham kiến hoàng thượng.” Lâm Tiêu tức khắc xoay người hành lễ với Quân Mặc Hàn, ngay sau đó lui ra ngoài. Lục Ngưng Nhiên không nói, tiếp tục trở lại án thư, viết tên lên giấy, vẽ mối quan hệ, hoàng cung dưới đất là Mạch Hiên thành lập, thân phận của hắn là gì? Mười năm trước, lúc Lục Ngưng Nhiên biết Mạch Hiên, hắn bị trọng thương, đã hấp hối, là nàng hảo tâm giúp hắn, trị thương cho hắn, mà hắn lại thủy chung không hề đề cập tới lai lịch cùng thân thế. Lục Ngưng Nhiên đem tên của Mạch Hiên viết ở giữa, ngay sau đó viết tên Vương Nguyệt Như, nàng là Như cung chủ, người mang tuyệt kỹ, thâm tàng bất lộ, ba năm trước giả chết, vì cái gì? Đem Mạch Hiên cùng Vương Nguyệt Như đánh một cái mũi tên, viết bốn chữ “thuộc hạ, thầm mến”. Ngay sau đó phân tích Lam Phi, Cảnh Lan cung, có dụng cụ lúc Lam Phi còn sống đã sử dụng, Lam Phi lại cùng Mạch Hiên có quan hệ như thế nào? Bỗng nhiên nghĩ đến bộ sách vu cổ thuật trong tay Lam Phi, nàng là một nữ tử trong thâm cung, đến từ đâu? Chẳng lẽ nàng cùng Mạch Hiên nội ứng ngoại hợp, kỳ thực bị Mạch Hiên làm chủ, trên thực tế Mạch Hiên mới là người làm chủ phía sau. Đem Mạch Hiên cùng Lam Phi đánh một cái mũi tên, viết bốn chữ “nghe lệnh, lợi dụng”. Lý Lộc, tri huyện tiền nhiệm ba năm trước, thanh liêm công chính, lai lịch không rõ, không rõ hồ sơ ở đâu? Vì sao lựa lúc đêm khuya đi Vương trạch? Hành tung quỷ dị, hơn nữa, cũng không liêm khiết như ngoài mặt, cùng Mạch Hiên đánh một cái mũi tên, tiện đà viết “tri huyện, thám tử”. Kế tiếp đó là trong Phượng Hoàng am tất cả mọi người đều chết oan uổng, mà đêm qua nàng cùng Quân Mặc Hàn sau khi đến, phát hiện sớm đã bị Mạch Hiên mai phục, xem ra, Phượng Hoàng am cũng bị hắn khống chế, nếu như Lý Lộc thật sự là thuộc hạ của hắn, mà Vương tiểu thư vô cớ mất tích, cuối cùng treo cổ ở Phượng Hoàng am, mà núi Phượng Hoàng thường xuyên có người mất tích, ngay sau đó người trong Vương trạch liên tiếp tử vong, chủ trì của Phượng Hoàng am đã chết. Tất cả, đều sợ bị phát hiện cung điện dưới đất, vương trạch cùng Phượng Hoàng Sơn đã ở trong khống chế của hắn, nói cách khác, Phượng Nghi trấn đã ở trong tay hắn, mà mục đích của hắn rất rõ ràng, đuổi Quân Mặc Hàn khỏi ngai vàng, để hắn đi lên. Chỉ là ba tháng này, chuyện nữ tử vô cớ mất tích, lại là như thế nào? Cũng cùng này địa hạ hoàng cung có quan hệ sao? Lục Ngưng Nhiên lặng im trầm tư nói. Đột nhiên nhìn về phía Quân Mặc Hàn, “Lần trước ngươi thấy lệnh bài ở thắt lưng thị vệ, ngươi nói xem là dấu hiệu của ai?” “Là Bình Nam vương.” Quân Mặc Hàn nói, lúc đó hắn cũng nghi hoặc, vì sao lệnh bài trên thắt lưng của Bình Nam vương lại xuất hiện chỗ này? Nhiều năm trước, cả nhà bọn họ đã bị chém. “Lâm Tiêu đâu?” Lục Ngưng Nhiên đột nhiên nghĩ đến, giương giọng kêu. “Có ty chức, nương nương có gì phân phó?” Lâm Tiêu bước nhanh đến, xoay người hỏi. “Nhanh đem tư liệu của Bình Nam vương đến, bản cung muốn xem qua.” Lục Ngưng Nhiên ra lệnh, trách không được Mạch Hiên thù hận như vậy, nếu như hắn chính là hậu nhân của Bình Nam vương, như vậy, việc này liền sáng tỏ. “Dạ, ty chức tuân mệnh!” Lâm Tiêu lĩnh mệnh, lui ra ngoài. Bên này, Quân Mặc Hàn nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, âm thầm cân nhắc, chẳng lẽ Mạch Hiên là con riêng của Bình Nam vương? Bỗng nhiên nghĩ Mạch Hiên nhìn về phía mình, luôn tràn ngập thù hận, nếu thật sự là như thế, hắn tuyệt đối không thể giữ lại, Quân Mặc Hàn mơ hồ cảm nhận được Mạch Hiên gây cho hắn nguy cơ, theo mưu kế của hắn, nếu giữ lại, hậu hoạn khó lường, người này không thể giữ. Quân Mặc Hàn âm thầm tính toán, lập tức rời khỏi thư phòng. “Thuộc hạ tham kiến hoàng thượng.” Một bóng đen quỳ gối trước mặt Quân Mặc Hàn. “Trẫm lệnh cho ngươi tức khắc tra rõ ràng lai lịch của Mạch Hiên, không tiếc tất cả, phải phá hủy cung điện dưới đất, diệt cỏ tận gốc.” Quân Mặc Hàn thấp giọng ra lệnh. “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Bóng đen lĩnh chỉ, lắc mình không thấy bóng dáng, Quân Mặc Hàn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tên đã lên dây không thể không bắn, Mạch Hiên a Mạch Hiên, nếu như ngươi thật là con cháu Bình Nam vương, như vậy, đừng trách trẫm vô tình, bởi vì, ngươi đã kề kiếm lên cổ trẫm, ta cần phải diệt trừ ngươi, quyết không thể giữ lại hậu hoạn. Đêm khuya, Lục Ngưng Nhiên chợp mắt một lát, liền tỉnh lại, không mang theo kẻ nào, một mình đi nghĩa trang, Quân Mặc Hàn hiểu, nàng sẽ đến nghĩa trang, chỉ là, bây giờ hắn không muốn buộc chặt nàng, sớm phái người âm thầm bảo hộ, hiện tại, hắn có việc cần hoàn thành. Hắn nhất định phải đem nguy hiểm hạ xuống thấp nhất, đem uy hiếp bóp chết trong tay, bằng không, cuối cùng chịu khổ vẫn là dân chúng. Lục Ngưng Nhiên theo lời Vương lão, tìm được nghĩa trang, khuya khoắt, bên ngoài nghĩa trang, quạ đen kêu lên, bên trong trang có rất nhiều thi thể, từng trận gió lạnh thổi qua, làm cho người ta nổi da gà, Lục Ngưng Nhiên đột nhiên nghĩ lúc trước trong khi huấn luyện, cũng là ban đêm như vậy, các nàng ở sâu trong rừng già, mỗi người lưng mang thi thể chạy như điên. Nhưng, nàng vẫn vượt qua. Chậm rãi đẩy cửa nghĩa trang, Lục Ngưng Nhiên thong dong đi vào, Lâm Tiêu lập tức đi theo phía sau, Lục Ngưng Nhiên không thấy kỳ quái, khẳng định là Quân Mặc Hàn lo lắng, cho nên, phái Lâm Tiêu đi cùng. “Hoàng hậu nương nương, thi thể nữ tử kia ở đây.” Lâm Tiêu dẫn đầu lướt qua, lập tức đi đến trước một cái bao trắng, nhấc lên, nói. Lục Ngưng Nhiên tiến lên, đi đến bên cạnh thi thể, nhìn xác chết của thi thể đã phân hủy, chỉ có thể mơ hồ thấy, còn sót lại chỉ là tóc cùng xương, Lục Ngưng Nhiên mang bao tay đã chuẩn bị, cẩn thận quan sát.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]