Edit: Sunny Út
Beta: Feiyang
“Lý Đức Phúc truyền ý chỉ của trẫm, long thể trẫm bất an, hôm nay miễn vào triều.” Quân Mặc Hàn xua tay trầm giọng nói, căm tức liếc Lục Ngưng Nhiên.
“Vâng.” Hoa ma ma kinh ngạc liếc mắt nhìn Quân Mặc Hàn, từ khiHoàng thượng đăng cơ tới nay thì chưa bỏ qua việc lâm triều bao giờ, lại nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên trong mắt còn vẻ khiêu khích, trong lònghiểu rõ, khẽ mỉm cười lui ra ngoài.
Mặc Trúc rốt cục tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, đột nhiên nới lỏng tay, sắc mặt ửng đỏ nói, “Các ngươi sao lại ở đây?”
“Ngươi tỉnh rồi?” Lục Ngưng Nhiên rốt cục cũng được tự do,không nhìn tới ánh mắt hình viên đạn đang bắn thẳng về phía mình, chậmrãi đứng dậy xoa cánh tay, dường như không có việc gì, hỏi.
“Ừ.” Chất phác đáp, Mặc Trúc ảo não không thôi. Bản thân sao lại xuất hiện ảo giác nhận nhầm nàng chứ?
“Nếu như ngươi cứ ôm chặt mãi không buông chỉ sợ người nào đó sẽ bầm thây ta vạn đoạn.” Lục Ngưng Nhiên liếc mắt, xuống giường lướt qua Quân Mặc Hàn, đi tớitrước bàn đổ nước, xoay người đi đến trước giường, thấp giọng ra lệnh, “Còn không nâng Mặc Trúc dậy.”
Quân Mặc Hàn thu ánh mắt muốn giết người lại, khôi phục ôn nhu ấm áp,cẩn thận nâng Mặc Trúc dậy. Lục Ngưng Nhiên đem cốc nước cho Mặc Trúcuống.
Mặc Trúc kinh ngạc nhìn chăm chú vào Lục Ngưng Nhiên, đáy mắt xẹt quatia khác thường, tiếp nhận cốc nước, uống. Lục Ngưng Nhiên nhìn khuônmặt đỏ bừng của hắn, đột nhiên muốn trêu chọc, “Sao ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tuyet-sung/1593699/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.