Ước chừng qua thời gian một nén hương, Tần Thiên mới tìm được người hỏi đường, trở lại sân viện Đại phu nhân.
Vừa vào cửa, tiểu nha đầu trong viện nhìn thấy nàng liền nhảy dựng lên cười nói: “Tần Thiên, ngươi làm sao mà lại bị ướt sũng thế kia?”
Tần Thiên đứng ở góc tường lạnh run, ủy khuất muốn khóc lớn.
Vừa lúc đó Trương ma ma đi tới, đuổi nhóm nha đầu đang cười trêu đi, quay đầu nói với Tần Thiên: “Cái gì cũng không cần nói, trước theo ta trở về phòng thay đồ đã”. Nói xong, kéo Tần Thiên vào phòng của bà, thấy Tần Thiên toàn thân ẩm ướt, lại tìm quần áo cũ của mình cho nàng thay. Thừa dịp thời điểm Tần Thiên thay quần áo, bà đi ra ngoài làm bát canh gừng cho nàng uống.
“Cũng may hiện tại thời tiết ấm áp, uống bát canh gừng này thì không sao rồi, hẳn là sẽ không bị nhiễm bệnh”. Trương ma ma nói.
Tần Thiên tiếp nhận bát canh gừng một hơi uống hết, cảm giác thân mình dần dần ấm áp, liền cảm kích nói với Trương ma ma: “Cám ơn ma ma”. Thấy Trương ma ma thu dọn quần áo ướt sũng của nàng ở cửa, vội vàng bỏ bát xuống, đi qua, cầm lấy quần áo của mình.
Trương ma ma thuận tay đưa cho nàng, cười nói: “Ngươi làm sao mà toàn thân lại ướt như vậy, chắc bị người bắt nạt chăng?”
Tần Thiên một bụng ủy khuất cùng oán giận, hận không thể mắng mỏ công tử áo trắng kia, nhưng nghĩ đến thân phận bất phàm của hắn, thầm nghĩ nhiều một chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302674/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.