Thời điểm Tần Thiên bước ra Thanh Tùng viện, cảm giác như vừa ở trong mộng.
Nàng cúi đầu nhìn trong tay một lượng bạc kia, trong lòng trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết là tư vị gì.
Đại thiếu gia tuy rằng đáng thương, nhưng mà tính mạng của nàng cũng rất quan trọng, cho nên nàng đã đáp ứng lời đề nghị của đối phương. Nếu lúc ấy nàng không đáp ứng, nói không chừng sẽ thật sự bị bọn họ diệt khẩu! Bản thân bất quá chỉ là một tiểu nha hoàn, mất tích thì mất tích, ai sẽ quan tâm đây?
Nhưng mà… nàng thật sự không nguyện ý trở thành một phần trong nhóm đó, làm ra loại chuyện bắt nạt người tàn tật.
Một lượng bạc trong tay lại tựa như hòn đá lớn, treo ở trên ngực nàng, nặng trịch, làm cho nàng không thở nổi.
Nàng chậm rãi đi về phía trước, trong đầu giống như thiên quân vạn mã, ầm ầm lộn xộn, nửa ngày suy nghĩ cũng vẫn chưa rõ ràng.
Nàng trở lại Thanh Âm viện, mãi cho đến buổi tối vẫn mất hồn mất vía, trong đầu, lương tâm cùng lý trí đang tranh đấu kịch liệt.
Lương tâm nói với nàng, ngươi như vậy là không đúng, Đại thiếu gia là một người đáng thương, hạ nhân cũng dám càn rỡ như vậy, hôm nay dám tính kế để lấy tiền của hắn, về sau có lẽ dám tính kế lấy cả mạng của hắn! Mà ngươi, lại phạm phải một tội không thể tha thứ, chính là đồng lõa. Ngươi hẳn là nên đem hết thảy chuyện này nói rõ với Đại phu nhân, để Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302654/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.