<tbody>Mọi người nâng đỡ lão bá vào phòng, Tần Thiên cũng đi theo. Nàng nhìn chung quanh, thấy trong nhà lão bá trang trí tuy rằng đơn giản, nhưng lộ ra phong độ của người trí thức, ví dụ như trên tường có treo tranh chữ, vài chỗ lại thấy mấy quyển sách, trên án thư có giấy, bút lông và nghiên mực.
Nhưng trừ mấy thứ đó ra, còn lại cũng không có gì khác lạ, trong phòng cũng chỉ có một người đã khá lớn tuổi hầu hạ.
Có lẽ là một người đọc sách nghèo, có lẽ bởi vì cả đời không thi được công danh, cho nên lúc về già hồi hương làm nghề nông. Xem ra chế độ khoa cử ở cổ đại cũng rất khó khăn, nhân vật trong tiểu thuyết chỉ cần khảo thí công danh nhất định sẽ trúngTrạng Nguyên, đơn giản giống như ăn cơm vậy, kỳ thật đề tên bảng vàng, chỉ được một vài người, mà số người thi rớt lại càng nhiều hơn gấp trăm ngàn lần a.
Đang nghĩ ngợi, Hải Phú và mấy nông phu đã nâng lão bá đến giường, một gã nông dân không cẩn thận đụng vào chân bị thương của lão bá, lão bá đau quá kêu một tiếng.
Tần Thiên thấy lão bá có vẻ rất đau, liền hỏi: “Lão bá, lão có muốn thỉnh đại phu không.”
“Ở thôn này không có đại phu, phải lên trấn trên mới có!” Một nông phu trả lời.
“Không cần…” Lão bá khoát tay: “Lão phu cũng biết một chút y lý, tuy rằng chưa đủ tư cách trở thành đại phu, nhưng trị một chút ngoại thương cũng đủ rồi!” Lại nói: “Hôm nay thật sự cảm tạ các vị nhiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302588/chuong-98.html