Sau khi Lâm Tổng đốc, Lưu công công rời đi, Tần Thiên vẫn như cũ nhìn Tống lão bá ngẩn người, vẫn chưa thể tiếp nhận mọi chuyện phát sinh trước mắt.
Nàng dù thế nào cũng không thể đem lão bá té ngã chân bị thương không có người cứu chữa, ăn cơm rau dưa, ở phòng nhỏ đơn sơ, tình cảnh thê lương khiến người ta tâm sinh đồng tình, cùng với nhân vật truyền kỳ Tống Thái phó danh chấn thiên hạ, không người không biết liên hệ cùng một chỗ.
Khiến người khác không thể tưởng tượng…
“Tiểu nha đầu, mặt của ta bị ngươi nhìn đến rách da rồi!” Tống lão bá ha ha nở nụ cười.
Tần Thiên nhìn lão nhân trước mặt, vẫn là gương mặt gầy yếu, vẫn là vẻ mặt đạm bạc, vẫn là ánh mắt từ ái, vẫn là Tống bá bá ở chân núi vui tươi hớn hở ăn cơm nàng nấu, hiền lành cùng nàng nói chuyện.
Tần Thiên trong lòng nóng lên, thốt ra lời.
“Tống bá bá…”
“Trang Tần thị, không thể vô lễ.” Một bên Tống Tuần phủ khẽ quát một tiếng.
Tống lão bá xua tay cười nói: “Không sao, người gọi ta là Thái Phó đại nhân đã quá nhiều rồi, nhưng người gọi ta là Tống bá bá cũng không có mấy ai. Ta nghe thấy có người gọi ta như vậy, ta rất vui vẻ.”
Hắn nhìn Tần Thiên từ ái cười.
Vừa trải qua kinh hách, Tần Thiên bỗng nhiên lại nghe thấy lời nói ấm áp lòng người như thế, cảm xúc có chút không kìm nén nổi, chỉ chốc lát liền đỏ hốc mắt.
“Tống bá bá.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302549/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.