Hai người đứng trong nội viện, bên cạnh là một gốc cây bạch quả, lá cây dưới ánh mặt trời lóe ra kim quang, gió thu nhẹ thổi, một mảnh lá cây bạch quả lặng yên rơi xuống, trong không trung khẽ khàng xoay xoay, từ từ nhiên nhiên, nhẹ nhàng dừng trên đầu vai của Trang Tín Ngạn. 
Nhận thấy mình ra tay hơi nặng, Trang Tín Ngạn vội vàng lấy vở trong áo ra, viết xuống: “Thực xin lỗi.” 
Nhìn thấy ba chữ kia, Tần Thiên ngượng ngùng, một lát sau, cả cười, nói: “Sao phải nói xin lỗi, hẳn là ta nói cảm tạ mới đúng. Nếu không phải ngươi đúng lúc đỡ lấy ta, ta nhất định sẽ ngã sấp xuống.” 
“Ngươi không sao chứ.” 
“Ta không sao.” Tần Thiên cười khẽ lắc đầu, xoay người đẩy cửa đi vào trong phòng. Trang Tín Ngạn theo phía sau nàng đi vào. 
Khi hai người đều vào phòng, Trang Minh Hỉ từ góc khuất sau một cây cột đỏ thẫm bước ra, nàng nhìn cửa phòng sơn đỏ của bọn họ, ánh mắt không ngừng lóe ra, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. 
Một người xin lỗi, một người nói lời cảm tạ, hai người trước mặt người khác nhìn có vẻ thân mật, nhưng sau lưng lại khách khí như thế, thật sự là kỳ quái! 
Trang Minh Hỉ lắc đầu, không thể lý giải. Nàng vốn muốn rời khỏi chỗ này tới tiền thính. Mới vừa đi ra hai bước, bỗng nhiên dừng lại, nàng quay đầu, mở to hai mắt nhìn về phía nội viện của Tần Thiên, trong đầu nhớ tới nửa năm trước khi đi dạo ở hoa viên, nàng đụng phải hai người, khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302519/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.