Khương nhân kiệt ngạo bất tuân, tính cách hào sảng dễ nổi nóng, thường thường chỉ cần một lời không hợp liền giương đao múa tên. Bình dân còn như thế, huống chi thân quý tộc như Seoul tra? Hơn nữa hắn đã nhận lễ vật của Ti Mã Thuận, có tâm muốn gây náo loạn việc này, vì thế, hắn tay trái nắm lại, dùng sức đập xuống bàn, cả giận nói: “Ngươi chỉ là một thương nhân trung thổ nho nhỏ, dám nhục nhã ta, người đâu, lôi bọn họ xuống trọng đánh hai mươi côn!” 
Lúc trước, Khương nhân bởi vì vô lực đối kháng với kẻ thù bên ngoài mà đành phải hướng trung nguyên tâm phục khẩu phục, chuyện này đối với Khương nhân vốn kiệt ngạo mà nói rất không có mặt mũi, theo bản năng càng không thể chấp nhận bị người trung thổ khinh thị. Hơn nữa bọn họ vốn không quan tâm đến sự sống chết của mấy thương nhân này, cho nên trong lúc nhất thời cũng không có người lên tiếng ngăn cản, thậm chí mọi người đều có tâm tính chờ xem náo nhiệt. 
Bởi vì ngôn ngữ không thông, Tần Thiên tuy rằng cảm giác được không khí đột nhiên biến chuyển. Nhất thời lại không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến lúc Tần Thiên theo lời của phiên dịch Khương nhân vẻ mặt kích động nói lại hiểu được chuyện gì xảy ra, các thị vệ Khương nhân đã tiến vào đi đến trước mặt bọn họ định lôi xuống. Trang Tín Ngạn lắc mình một cái, đem Tần Thiên bảo hộ ở phía sau. 
Đám người Tạ Đình Quân đi theo nhất tề biến sắc, lúc Tạ Văn Tuyển muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302499/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.