Phía trước là nơi rừng cây có thể sinh trưởng, địa thế bắt đầu trở nên nhấp nhô.
Dưới ánh mặt trời, bóng cây lắc lư, mọi vật an tĩnh, chỉ có thanh âm gió thổi sàn sạt, cùng với tiếng vó ngựa chạy không ngừng.
Lúc càng ngày càng tiếp cận với rừng cây, Tạ Đình Quân và Lâm Vĩnh trong lòng cũng càng ngày càng trở nên gấp gáp. Hai người tuy rằng cưỡng chế trấn định, nhưng vẫn như cũ khó nén nổi sự khẩn trương. Tạ Đình Quân tay bắt lấy dây cương không khỏi càng ngày càng gấp, tấm lưng cũng càng ngày càng dựng thẳng, mà Lâm Vĩnh tay không tự chủ được đụng đến trường đao bên hông, sau đó dưới ánh mắt nhắc nhở của Tạ Đình Quân, lúc này mới có điều thu liễm, nín thở tĩnh khí.
Các hộ vệ còn lại xuất phát từ tính cảnh giác theo chức nghiệp hai mắt cũng chú ý tới phiến rừng rậm kia, có điều mắt thấy đã sắp trải qua rừng rậm, vẫn như cũ không có nửa điểm động tĩnh, lúc này mới thả lỏng cảnh giác, lại cùng bằng hữu bên cạnh cười nói.
Nhưng Trang Tín Ngạn đi theo phía sau xe ngựa của Tần Thiên lại luôn luôn có cảm giác tâm thần không yên, ánh mắt đông lạnh càng không ngừng hướng rừng rậm nhìn quét qua, nhưng cũng không có phát hiện động tĩnh gì.
Bên người Hải Phú thấy hắn thần sắc không ổn, ruổi ngựa đuổi theo, kéo kéo quần áo hắn, hỏi: “Thiếu gia, sao vậy?”
Trang Tín Ngạn nhìn hắn lắc đầu, lại quay đầu nhìn về phía sâu trong rừng rậm kia, vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302492/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.