Cuối cùng, Tam di thái thái lại luyến tiếc, cũng biết chỉ có thể đem tài vật tới tay này tháo xuống. Nếu không, vạn nhất thật sự bị Tần Thiên điều tra ra, đến lúc đó không phải chỉ giao ra là xong việc. Nàng đã tận mắt thấy Tần Thiên hạ lệnh đánh Nhị di thái thái, Nhị di thái thái kiêu ngạo như vậy mà bị nàng ta đánh không bước xuống giường được, nàng cũng không dám để da thịt chịu khổ!
Nhưng mà, nhiều năm qua như vậy, nàng thật vất vả mới uy phong được một thời gian, còn chưa kịp hưởng thụ, đã bị buộc lui trở về, thật giống như cắt đi một miếng thịt trong lòng nàng, khiến nàng đau lòng nửa ngày cũng không thể hồi phục.
Bên kia, Tần Thiên công đạo quản sự mình muốn kiểm toán xong, liền mang theo lễ vật Mạc Bắc cùng Trang Tín Ngạn đi vào Thanh Âm viện thỉnh an Đại phu nhân.
Lễ vật Thanh Âm viện mỗi người đều có phần, tiểu nha đầu là một ít đồ ăn vặt của Mạc Bắc, Đại nha hoàn là một ít trang sức bằng xương cốt của Mạc Bắc. Quà cho Nguyệt Nương là một kiện da sói.
Nguyệt Nương cười hớ hớ tiếp nhận: “Ta cũng có a!”
“Làm sao có thể thiếu quà của Nguyệt Nương, lại nói tiếp Nguyệt Nương từ trước đến nay đều hầu hạ nương thoả đáng, công lao ở Trang phủ mà nói chính là người đứng đầu!” Tần Thiên cười hì hì nói.
Một phen nói Nguyệt Nương cùng Đại phu nhân đều cười toe toét.
“Nha đầu kia, dẻo mồm quá!” Đại phu nhân cười lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302479/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.