Thấy Trang Thành Chí bất vi sở động, Nhị di thái thái xoay người đi đến Đại phu nhân ngồi bên kia, ôm hai chân của bà, khóc cầu: “Đại tỷ, Đại tỷ, ta biết ta rất nhiều chỗ có lỗi với ngươi, ta cũng biết nhiều năm qua ta đã làm sai rất nhiều việc, nhưng mà Đại tỷ, ta rốt cuộc vì lão gia, vì Trang phủ sinh dục một nam một nữ, lúc lão gia qua đời, ta vẫn giúp đỡ Đại tỷ để ý quản lý hậu viện, dưỡng dục con cái, trong đó không có công lao cũng có khổ lao a.”
Nhị di thái thái bắt lấy tay Đại phu nhân, nước mắt không ngừng rơi xuống “Nhiều năm qua, nếu không có Tú Mai vì Đại tỷ lo liệu gia vụ, Đại tỷ lại sao có thể toàn tâm toàn lực chiếu cố Trà Hành, Trà Hành sao có thể có quang cảnh như ngày hôm nay? Đại tỷ, ta biết…” Nhị di thái thái vỗ bộ ngực, không chút lưu tình tự nhục mạ bản thân: “Ta biết, ta âm hiểm, ta giả dối, nhưng ta tâm bệnh khó trừ, bị ma quỷ ám ảnh, Đại tỷ tha cho ta lần này đi, ta từng này tuổi rồi, đuổi ta đi, ngươi bảo ta còn mặt mũi nào đây? Ta thật sự chỉ còn con đường chết, ta thành thành thật thật vì Trang phủ thủ tiết mười ba năm, thành thành thật thật dưỡng dục con cái, chẳng lẽ chỉ đổi lấy kết quả này sao?”
Nhị di thái thái vỗ ngực tê thanh khóc rống!
Bên cạnh Trang Tín Xuyên cũng tâm thần câu chấn, nếu mẫu thân thật sự bị đuổi đi, Nhị phòng ở Trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302471/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.