Tần Thiên quay đầu nhìn lại, đã thấy cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, một phụ nhân xiêm y đẹp đẽ quý giá, phong tư yểu điệu lượn lờ đi vào, ý cười trong suốt, ánh mắt sinh huy.
Trang Tín Ngạn và Tần Thiên kinh dị nhìn nàng, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ gặp lại nàng ở đây.
Nàng chính là người mất tích đã lâu, bặt vô tin tức, Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ dường như không trông thấy phu thê Tần Thiên, lập tức đi đến trước mặt hai vị đại nhân, trong suốt thi lễ.
Lý đại nhân cười nói: “Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Thẩm phu nhân không cần đa lễ, bản quan đang muốn giới thiệu hai người với nhau.”
Trang Minh Hỉ đứng thẳng thân mình, theo Lý đại nhân quay đầu lại, mặt hướng về phía Tần Thiên. Nàng ta nhìn Tần Thiên liếc mắt thật sâu, ánh mắt vẻ mặt không chút nào ngoài ý muốn, như đã biết sẽ chạm mặt với nàng ở chỗ này. Nàng ta mỉm cười, nói: “Không cần làm phiền Lý đại nhân, ta và Tần đương gia cùng với Trang công tử đã quá quen thuộc rồi, có phải vậy hay không a, Đại ca Đại tẩu!”
Một tiếng “Đại ca đại tẩu” này làm cho toàn trường khiếp sợ, cũng làm cho Tần Thiên và Trang Tín Ngạn nghi hoặc không thôi.
Lúc trước, Trang Minh Hỉ mang thân phận đào phạm biến mất. Tần Thiên vẫn cho rằng nàng ta sẽ trốn ở đâu đó yên lặng sống qua ngày, lại không nghĩ rằng sẽ ở trường hợp công khai thế này nhìn thấy nàng, càng không nghĩ tới, nàng dám nói ra thân phận của bản thân! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đối mặt với sự khiếp sợ của mọi người, Trang Minh Hỉ dường như không thèm để ý, tiếp tục cười nói: “Kỳ thật, trước khi ta gả cho tiên phu, từng là thứ nữ của Trang phủ Dương Thành, bởi vì phân gia, cho nên sau đó cũng không qua lại, thế cho nên, ta gả cho ai Đại ca Đại tẩu cũng không biết…”
Khi nói chuyện, nàng cười khanh khách kéo tay Tần Thiên, thân thiết nói: “Tiên phu là đương gia của Ích Phong hành, lúc tiên phu qua đời, ta sau đó trở thành đương gia. Được mọi người nể mặt, hiện tại cũng là thương hành đứng đầu. Có thể ở trong này gặp nhau thật sự là duyên phận, nói vậy Đại ca Đại tẩu sẽ ở Tuệ Châu nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta sẽ có cơ hội đoàn tụ tâm sự, cũng nên để tiểu cô ta tận tình tiếp đón!”
Tần Thiên cả kinh liên tiếp ngoài ý muốn nhất thời chưa phản ứng kịp, một lát sau, nàng mới bình phục cảm xúc, cười nói: “Chính sự quan trọng hơn, có chuyện gì, chúng ta đợi lát nữa sẽ tán gẫu!”
Thành thân? Đương gia? Trong ba năm qua Trang Minh Hỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tần Thiên rất tò mò. Nhưng nàng biết, không thể để cho cảm xúc của mình bộc lộ ra ngoài, nếu không dễ dàng để người ta dắt mũi kéo đi.
Trang Minh Hỉ tươi cười ngưng lại, lập tức buông tay nàng ra, chuyển hướng về phía mọi người, khiêm tốn có lễ cười nói: “Thiếp thân khoan thai đến chậm làm cho các vị đợi lâu đã là không nên, thấy lâu không được gặp thân nhân, cảm xúc kích động, nhiều lời vài câu khiến mọi người mất hứng, nên phạt, hiện thiếp thân tự phạt một ly, mong rằng mọi người thông cảm.”
Vừa dứt lời liền có một phụ nhân tiến lên rót rượu đưa tới tay Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ ngửa đầu, đem rượu trong chén uống cạn, không chừa lại một giọt.
Tần Thiên ở bên cạnh nhìn, nhận ra phụ nhân kia chính là nha hoàn Hỉ Thước bên người Trang Minh Hỉ. Xem ra vài năm nay nàng ta vẫn đi theo Trang Minh Hỉ.
Người bên ngoài thấy Trang Minh Hỉ hào khí can vân, không khỏi kêu “Hảo”, Lý đại nhân cười nói: “Thẩm phu nhân nói quá lời. Tin tưởng mọi người đều có thể lý giải tâm tình của Thẩm phu nhân.”
Tiếp theo liền mời ngồi, Trang Minh Hỉ ngồi ở vị trí ngay bên cạnh Tần Thiên.
Trang Minh Hỉ trên mặt ý cười trong suốt, đè thấp thanh âm nói với Tần Thiên: “Không nghĩ tới ta còn sống phải không?”
Tần Thiên làm bộ như không nghe thấy, không để ý tới nàng ta, trong lòng sinh ra cảnh giác. Nàng thế nhưng là thương hành đứng đầu, bản thân có khúc mắc với mình, về sau cần phải đề phòng nhiều hơn mới được.
Nhưng Tần Thiên lạnh nhạt cũng không hề quấy nhiễu hưng trí của Trang Minh Hỉ. Nàng ta tiếp tục mặc kệ phản ứng yên lặng đó, đè thấp thanh âm nói: “Trời không tuyệt đường người, ngay cả lão thiên gia cũng hiểu được Trang Minh Hỉ ta đáng thương, cho ta cơ hội thay đổi.”
Tần Thiên nhíu mày, cố ý đề cao thanh âm: “Tiểu cô, ngươi nói cái gì vậy, lớn tiếng lên, ta không nghe rõ.”
Những người còn lại ánh mắt xoát bắn lại đây, Trang Minh Hỉ không nghĩ tới nàng sẽ hành động như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, bất quá một lúc liền hồi phục tự nhiên: “Ta đang hỏi về thân thể của Đại nương.”
“Ta biết ngươi quan tâm chuyện trong nhà, chúng ta sẽ tìm cơ hội tâm sự sau.” Tần Thiên nhìn nàng thân thiết nói.
Ai bình tĩnh xem nàng tiểu nhân sắc mặt đắc ý!
“Vâng, vâng.” Dưới ánh mắt của mọi người, Trang Minh Hỉ cười mỉa hai tiếng.
Kế tiếp, nàng bắt đầu gia nhập vào mấy câu chuyện phiếm của mọi người, cũng không dám làm phiền Tần Thiên nữa.
Tần Thiên bởi vì còn chưa hiểu biết tình huống của Tuệ Châu, cho nên cũng ít khi nói chuyện. Trang Tín Ngạn ở một bên thủy chung không thốt một lời, tĩnh lặng cơ hồ khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn, nhưng không một ai ngờ tới, hắn đang âm thầm quan sát mọi người nói chuyện, bao gồm khe khẽ nói nhỏ đều ghi nhớ. Vì vậy, hắn có thể nắm giữ tình huống của nhóm thương hành nhanh hơn so với Tần Thiên nếu chỉ nghe kể lại.
Chậm chạp còn chưa bắt đầu yến tiệc, Trang Minh Hỉ không khỏi hỏi: “Còn có người nào chưa tới sao?”
Chu Quan Trường nhìn nàng một cái, nói: “Còn có Tạ Tổng đốc Tạ đại nhân.”
“Hóa ra là Tạ đại nhân ······” nói xong, Trang Minh Hỉ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Thiên, cười đến quái dị: “Đại tẩu, hôm nay cũng không biết là ngày lành gì, cố nhân nào cũng hội tụ.”
“Cố nhân?” Tần Thiên ngạc nhiên, nhất thời chưa hiểu lời của Trang Minh Hỉ. Trang Minh Hỉ cũng không nói thêm, thần bí cười, quay đầu đi, rốt cuộc không cùng nàng nói chuyện.
Cũng không bao lâu sau, Tần Thiên đã hiểu được ý tứ của Trang Minh Hỉ, một thanh âm hào sảng quen thuộc cùng với một bóng dáng cao lớn cường thế tiến vào.
“Bản quan đến chậm, để các vị đợi lâu, thật sự ngượng ngùng.”
Nhìn thấy người này, ai cũng đều đứng lên, hướng về người nọ cung kính hành lễ, tôn xưng: “Tạ đại nhân!”
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn chậm rãi đứng lên, khiếp sợ nhìn nam nhân đang đi tới.
Chỉ thấy hắn bộ mặt anh vĩ, khí chất trầm ngưng, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ quý khí và khí phách mà bất cứ ai ở đây cũng không thể sánh bằng. Ba năm trước đây hắn đã là một con sói khiến người ta không dám khinh thường, nhưng hắn hiện tại lại giống như hùng ưng bao cao trong thiên địa!
Chính là Tạ Đình Quân
Tần Thiên trong lòng mặc niệm ra tên này. Nàng nhìn người nọ, kinh ngạc tột đỉnh.
Ba năm không gặp, hắn làm sao có thể biến hóa nhanh chóng trở thành Tổng đốc như vậy? Hắn xuất thân chỉ là thương nhân, có phú quý đến mấy cũng chỉ có thể là thương nhân! Cho dù mua được chức quan cũng không thể đạt được chức vụ trọng yếu như vậy!
Người này, rất thần kỳ, khiến người ta bất khả tư nghị.
Nếu nói Trang Minh Hỉ tuy ngoài ý muốn nhưng chỉ có thể khiến người khác ngạc nhiên, Tạ Đình Quân như vậy không chỉ ngoài ý muốn mà làm cho người ta khó có thể tin!
Nhưng điều đó thật sự đang xảy ra trước mặt nàng.
Bất quá, mọi người là bằng hữu, hắn có thể đạt được địa vị cao như vậy, Tần Thiên vẫn vì hắn cao hứng.
Bên kia, Tạ Đình Quân đầu tiên tiếp đón với các vị khách, sau đó được Lý đại nhân giới thiệu, hướng về Tphía ần Thiên nhìn qua.
Đang lúc Tần Thiên ổn định tâm tình cùng với hắn chào hỏi, lại nghe thấy Tạ Đình Quân thản nhiên cười nói: “Tần đương gia? Cửu ngưỡng đại danh. Bản quan thực hoan nghênh Thịnh Thế các ngươi có thể gia nhập, hi vọng các ngươi có thể mang đến kinh hỉ cho Tuệ Châu.”
Lời nói khách sáo, giống như lần đầu gặp mặt, Tần Thiên không khỏi sửng sốt.
Tạ Đình Quân nhìn nàng một cái, tròng mắt đen sâu thâm thúy chợt lóe, sau đó lại cùng Trang Tín Ngạn tiếp đón.
“Bản sự của Trang Đại công tử làm cho bản quan kính nể.” Hắn cười nói.
Trang Tín Ngạn nhìn hắn, sắc mặt không thay đổi, trong lòng lại giống như nước sông đang dâng trào, khó có thể bình tĩnh.
Đây là một nam nhân hắn vẫn luôn cảnh giác, mặc dù trong mắt hắn, đây là một kẻ tiểu nhân, nhưng hắn ta có bộ dáng, có sức quyến rũ không thể bỏ qua. Vốn tưởng rằng ba năm trước đây hắn đã tách khỏi cuộc sống của bọn họ, không nghĩ rằng hiện tại lại lấy phương thức này cường thế tiến vào cuộc sống của bọn họ.
Có phải là họa hay không thì chưa biết, nhưng nhất định sẽ không phải là phúc.
Bên kia, Tần Thiên thấy Tạ Đình Quân dường như không muốn tỏ ra quen biết với bọn họ, nghĩ hắn có lẽ có ẩn tình, cho nên cũng biểu lộ đây là lần đầu gặp mặt, không nói gì thêm.
Lúc ngồi xuống, lại chạm phải gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Trang Minh Hỉ.
Bình tĩnh mà xem xét, Trang Minh Hỉ như vậy so với lúc trước thành thục hơn rất nhiều. Vừa không giống như lúc ở Trang phủ cố ý ẩn nhẫn trầm tĩnh, cũng không giống như lúc ra ở riêng, kiêu ngạo bừa bãi. Nàng ta có năng lực, có chừng có mực, nhưng thời điểm nên biểu hiện cũng rất nghiêm túc.
Đúng vậy, ba năm trôi qua, thời gian giống như là một bàn tay vô hình, lặng yên cải biến hết thảy.
Mặc dù là bản thân mình, ở trong mắt bọn họ cũng có không ít biến hóa đi.
Vừa nghĩ như vậy, Tần Thiên thoải mái, rất nhanh tiếp nhận những sự việc ngoài ý muốn của hiện tại.
Sau khi Tạ Đình Quân đến, rất nhanh đồ ăn dâng lên, rượu quá ba tuần, bắt đầu đi vào chủ đề chính.
“Xét thấy lúc trước, thương hành cạnh tranh kịch liệt khiến cho việc quản lý trở nên hỗn loạn, triều đình đã chấp thuận thỉnh cầu của các vị lão bản cùng Lý đại nhân, thành lập công hội. Vì có liên quan đến quy phạm Trà Hành, còn mời riêng tới Đại trà thương đứng đầu là Thịnh Thế gia nhập.
Nói vậy hiện tại các vị lão bản đối với sự thành lập của công hội đã có nhận thức chung, không biết đối với địa vị Thương tổng đã có kết luận hay chưa.”
Tạ Đình Quân vừa mở miệng liền đem vấn đề mà mọi người quan tâm nhất nói ra. Mắt thấy yến hội vốn đang diễn ra thoải mái chỉ trong nháy mắt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, không thể không nói, Tạ Đình Quân rất có tầm ảnh hưởng.
Thương hành hai mặt nhìn nhau, tâm tư đều khác biệt. Ai cũng không mở miệng trước, toàn cảnh lập tức yên tĩnh.
Đối với địa vị Thương tổng, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vốn đã hiểu rõ, hai người một chút dã tâm đều không có, loại quyền lực chi tranh này có lợi mà cũng có hại, bọn họ đã rất bằng lòng với hiện tại, không tất yếu đâm đầu vào giao du với kẻ xấu.
Nhưng nhìn Trang Minh Hỉ bên cạnh vẻ mặt bỗng nhiên ngưng trọng, Tần Thiên trong lòng có chút không bình tĩnh, phải biết rằng, Trang Minh Hỉ cũng là thương hành đứng đầu, cũng có cơ hội chiếm địa vị Thương tổng, nếu để nàng ta trở thành Thương tổng, mà nàng ta đối với mình, với Trang phủ luôn có tâm bệnh, về sau Thịnh Thế chỉ sợ sẽ phiền toái không ngừng.
Tạ Đình Quân sau khi nói xong, Lưu quan và Dương quan lúc trước vừa cãi nhau bỗng nhiên ra tiếng nói: “Thương tổng sẽ do trọng tài, chưởng quản trong công hội quyết định. Ta nghĩ rằng vì vị trí này không nên lấy thân gia nói chuyện. Người này phải là người đức cao vọng trọng, công chính nghiêm minh lại có năng lực phi thường!”
Lúc trước người được đề cử vào vị trí Thương tổng vẫn quay chung quanh sự tranh đấu gay gắt của các thương nhân lớn, khiến các thân gia yếu kém tiểu thương hành hoàn toàn không có quyền xen vào, Lưu quan bản thân là thân gia hơi thứ sẽ nói ra những lời này.
Mấy người còn lại vội vàng phụ họa, Phan quan và Dương quan là thân gia nhất dày chỉ cười không nói.
Ba vị đại nhân lén trao đổi ý kiến.
Lúc này, Trang Minh Hỉ bên cạnh Tần Thiên bỗng nhiên cười một tiếng kiều mỵ, nói: “Thiếp thân có một biện pháp có thể tuyển chọn ra Thương tổng thích hợp nhất, không biết các vị có hứng thú nghe thử một chút hay không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]