Khi nói chuyện, Trang Minh Hỉ xoay người đi đến trước mặt Tạ Đình Quân trong suốt thi lễ.
Nhìn nữ tử tươi cười thản nhiên trước mặt, Tạ Đình Quân thần sắc lạnh nhạt. Một lát sau, hắn khẽ cười nói: “Trang Minh Hỉ, có đôi khi ta thật đúng là bội phục ngươi, chỉ ba năm ngắn ngủi, ngươi đã thoát thai hoán cốt.”
“Còn phải đa tạ Tạ công tử năm đó đã ban cho thiếp thân một con ngựa!” Trang Minh Hỉ nhìn nam nhân trước mặt cười đến hoàn mỹ không sứt mẻ, trong đầu hiện ra đêm tối đen mưa sa gió giật sấm chớp đùng đùng vào ba năm trước.
Đêm hôm đó mỗi một hành động, mỗi một chi tiết đều khắc sâu vào linh hồn nàng, nàng nghĩ rằng đến chết mình cũng không thể quên…
Sau khi Kiều Đại tắt thở, nàng mang theo thi thể của Kiều Đại đến gặp Tạ Đình Quân.
“Tạ Đình Quân, ta đã tự tay giết chết hắn. nay ta giao thi thể hắn cho ngươi, chỉ cầu ngươi thấy chúng ta đã từng có hợp tác, cho ta một đường sống được không? Ta sẽ rời Dương Thành, không bao giờ trở về, chỉ cầu ngươi cho ta một đường sống!”
Nàng hèn mọn quỳ trước mặt hắn, một cái rồi lại một cái dập đầu trước hắn. Thi thể của Kiều Đại đặt ngay trước nàng, trên ngực hắn cắm một trâm cài đầu, là nàng sau khi hắn tắt thở đâm vào đó. Ánh mắt hắn nửa nhắm nửa mở, nhan sắc tro tàn, như là chết không nhắm mắt, Trang Minh Hỉ cứ thế dập đầu, lệ trào ra, tim như bị đao cắt.
Tạ Đình Quân chỉ vào thi thể của Kiều Đại nói: “Hắn đi cứu ngươi, ngươi ngược lại giết chết hắn, Trang Minh Hỉ, ngươi quả thực ngoan độc.”
Nàng lau nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, nhìn Tạ Đình Quân, vẻ mặt căm giận: “Hắn nhục nhã ta, ta vẫn đều hận không thể giết chết hắn! Nay ta rốt cục tự tay báo thù, trong lòng vô cùng thống khoái. Tạ Đình Quân, tuy rằng mọi việc đều do ngươi tạo dựng, nhưng ngươi chỉ cần cho ta một con ngựa, chuyện cũ liền xóa bỏ, nếu không, ta có hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên cười ha ha: “Quỷ thần thì ta có gì phải e ngại, ta thấy quỷ sẽ chém quỷ, thấy phật giết phật! Bất quá ta rất ngạc nhiên, tương lai ngươi sẽ biến thành bộ dáng gì đây, được, ta sẽ lưu lại tiện mệnh của ngươi, ngươi cút đi thật xa cho ta!”
Ra khỏi Tạ gia, Hỉ Thước hỏi nàng: “Tiểu thư, Kiều bang chủ đã vì người để lại đường lui, vì sao người còn giao thi thể của hắn cho Tạ công tử, mà không chôn hắn đắp mồ để hắn yên nghỉ, hắn đã cứu mạng chúng ta mà chết mà!”
Trang Minh Hỉ đi bước một bước vào màn đêm mờ mịt, tùy ý để mưa gió tàn sát bừa bãi nàng.
“Hỉ Thước, ngươi thật sự cho rằng chúng ta chỉ là hai nữ nhân có thể đào thoát khỏi sự đuổi bắt của quan binh hay sao? Mặc dù là đào thoát, ta cũng không muốn trốn trốn tránh tránh cả đời” Tay nàng phủ lên bụng nói: “Ta muốn con hắn có thể sống quang minh chính đại, ta muốn sống tốt, tương lai, tương lai…”
Nàng quay đầu lại, nhìn đại trạch Tạ gia nguy nga trong đêm đen, cắn chặt răng, thân mình không ngừng mà run rẩy, tương lai, nàng nhất định sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!
Kiều Đại, những gì hắn hại người của chàng, ta cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Bởi vì, chàng là người duy nhất trên thế giới này thật tình đối tốt với ta.
“Lúc ấy ta tuy rằng ban cho ngươi một con ngựa, lại thật không ngờ, ngươi có thể thần thông quảng đại như vậy, có thể thấy được, thật sự là nữ nhân không thể coi thường!” Tạ Đình Quân kéo Trang Minh Hỉ lại từ trong hồi ức.
Hắn xoay người, ngồi xuống ghế dựa lớn khắc hoa văn, bưng chung trà lên. Lại nhìn vị trí bên cạnh nói: “Ngồi đi.” Trong giọng nói có giọng điệu vị giả uy nghiêm.
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ ngồi xuống, trong suốt cười nói: “Đều là thiếp thân vận khí tốt thôi, năm đó ta ngồi thuyền rời khỏi Dương Thành, đã gặp được tiên phu…”
“Vì thế ngươi tìm mọi cách để trở thành thê tử hắn?” Tạ Đình Quân tiếp lời.
Trang Minh Hỉ cũng không phủ nhận: “Ta là một thiếu nữ tử không nơi nương tựa, trừ bỏ con đường này còn có con đường nào khác để đi chứ?”
Sau ngày hôm đó, Tạ Đình Quân đã đem thi thể của Kiều Đại giao cho quan phủ, quan phủ vì đả kích dư đảng, đem Kiều Đại phơi thây. Trang Minh Hỉ biết tin này chịu không nổi đả kích, lúc đó đã bị bệnh, nhờ có Hỉ Thước tỉ mỉ chăm sóc mới có thể khang phục. Thời điểm rời Dương Thành, trên đầu tường treo thi thể Kiều Đại rất nhiều nơi đều lộ ra xương trắng dày đặc.
Trang Minh Hỉ và Hỉ Thước ngồi thuyền rời đi, trên đường gặp được Tuệ Châu thương nhân Thẩm Kiền Triều, thê tử của hắn vừa mới chết. Trang Minh Hỉ vì bụng mang đứa nhỏ hi vọng có một người cha danh chính ngôn thuận, thiết kế quyến rũ Thẩm Kiền Triều, làm cho hắn mang nàng trở về Tuệ Châu, sau đó lại tìm cách gây áp lực từ một thiếp thất trở thành thê tử của hắn. Bởi vì thê tử của hắn vốn không có con, cho nên hài tử nàng sinh ra là nhi tử đích tôn của Thẩm gia, giúp nàng ở Thẩm gia nhanh chóng ổn định địa vị. Một năm sau, Thẩm Kiền Triều bị bệnh qua đời, nàng lại nghĩ mọi biện pháp, cướp lấy địa vị gia chủ, mới có phong cảnh như ngày hôm nay.
“Tạ đại nhân, chúng ta nay là bạn không phải là địch, thỉnh đại nhân về sau chiếu cố nhiều hơn.” Trang Minh Hỉ cười nói.
Tạ Đình Quân nhíu mày: “Không phải có Chu đại nhân chiếu cố ngươi trong hai năm này sao? Ích Phong hành của các ngươi có thể thuận buồm xuôi gió trở thành thương hành đứng đầu, trong đó chắc hẳn cũng không thiếu sự chiếu cố của Chu đại nhân.”
Trang Minh Hỉ sợ run, lập tức cười: “Thật đúng là cái gì cũng đều không thể gạt được đại nhân.”
Nàng là một nữ nhân, nếu muốn bảo trụ gia sản, bảo hộ đứa nhỏ, trừ bỏ dựa vào quyền thế, còn có biện pháp nào? Cho nên thời điểm thấy Chu Quan Trường dùng ánh mắt mê đắm nhìn ngắm nàng, nàng cũng liền thuận thế giong buồm, nếu không, nàng sao có thể dễ dàng bảo vệ tài sản cho Thẩm gia như vậy?
Trang Minh Hỉ nhìn hắn một cái, ý vị thâm trường cười nói: “Hôm nay nhìn thấy Tần Thiên thật đúng là làm cho ta ngoài ý muốn…”
Tạ Đình Quân đang uống trà nghe thấy nàng nhắc tới Tần Thiên không khỏi nhìn về phía nàng một cái, ánh mắt sắc bén.
Nhưng Trang Minh Hỉ dường như không trông thấy, một bên nhàn nhã đùa nghịch khăn lụa trong tay, một bên chậm rì rì mở miệng: “Không biết đại nhân có phát giác ra không, ba năm không gặp, Tần Thiên trổ mã càng ngày càng đẹp, nghe nói nàng sinh con trai, mọi người nói, nữ nhân sinh hài tử sẽ bị xấu đi rất nhiều, nhưng mà ta thấy nàng chẳng những không biến dạng, ngược lại càng ngày càng thủy linh tú lệ, thật đúng là gặp may mắn…”
Vừa mới bắt đầu, Trang Minh Hỉ muốn đả động tư tưởng Tạ Đình Quân, nhưng sau đó, không khỏi nhớ tới Tần Thiên giống như lột xác da thịt thủy nộn như trứng gà bóc, dáng người yểu điệu mà lại không mất đi sự đầy đặn, mà chủ yếu nàng để ý thấy, trong ánh mắt nàng ta luôn toát ra thần sắc hạnh phúc thỏa mãn, tiếp theo lại nghĩ tới bản thân bởi vì trường kỳ mất ngủ mà khiến cho màu da đen sậm, nếu không phải dùng son phấn thật dày, căn bản không thể bước ra ngoài gặp người.
Nàng đương nhiên biết vì nguyên nhân gì, bởi vì Tần Thiên có trượng phu yêu thương nàng đau lòng cho nàng nâng niu nàng như châu như ngọc, nhớ tới Trang Tín Ngạn khi nhìn nàng ánh mắt đều toát ra nhu tình, quả thực khiến cho nàng ghen tị, nàng không rõ, vì sao mọi chuyện tốt đều rơi vào trên người Tần Thiên? Nhưng còn nàng, người duy nhất yêu nàng lại bị chết thê thảm như vậy…
Nghĩ vậy, nàng không khỏi nắm chặt khăn tay. Những lời này làm cho Tạ Đình Quân không khỏi nhớ tới tình cảnh vừa rồi. Thời gian ba năm qua, hắn chưa từng quên nàng, hôm nay chợt vừa thấy nàng mới phát hiện, nàng thế nhưng so với trong trí nhớ bộ dáng càng động lòng người hơn. Một khắc kia, hắn thiếu chút nữa không thể khống chế cảm xúc của bản thân. Hắn cảm thấy, chỉ cần nàng nhìn hắn thêm vài lần, hoặc cười với hắn một cái, hắn chỉ sợ sẽ không thể duy trì trấn định được nữa.
Nhưng mà, nàng không có, nàng thực thông minh, nàng biết bất động thanh sắc, lại làm cho hắn có chút mất mát.
“Bất quá xem ra, nàng cùng đại ca trong lúc đó càng ngày càng ân ái.” Trang Minh Hỉ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Tạ Đình Quân.
Tạ Đình Quân nhớ tới Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn luôn biểu hiện ân ân ái ái, ngực không khỏi căng thẳng: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trang Minh Hỉ thấy có chuyển biến tốt vội nói: “Về sau có gì cần thiếp thân, thỉnh đại nhân cứ việc phân phó, nay, thiếp thân tuyệt đối sẽ không vi phạm ý tứ của đại nhân…”
Thấy hắn sắc mặt có chút không thể khống chế, Trang Minh Hỉ đã có được đáp án mà mình muốn, không khỏi mỉm cười.
Đối với sự thông minh của Trang Minh Hỉ, Tạ Đình Quân không chút nào ngoài ý muốn, nhưng nhìn nàng gần trong gang tấc gương mặt cười không lộ chút sơ hở, Tạ Đình Quân bỗng nhiên cảm thấy, hắn có chút nhìn không thấu tâm tư của nữ nhân trước mặt này.
Sau khi ra khỏi Tổng đốc phủ, Trang Minh Hỉ đè thấp thanh âm nói với Hỉ Thước: “Hết thảy theo kế hoạch làm việc!”
Hỉ Thước có chút lo lắng nhìn gương mặt âm trầm của chủ tử dưới ánh trăng, gật đầu nói: “Vâng.”
Ba ngày sau, thuyền lớn của thương nhân Anh lợi quốc cập bờ, nghe nói đây là thuyền hàng lớn nhất năm nay, chỉ cần có thể được người trên thuyền này đồng ý cho phép quyền môi giới và tiêu thụ hàng hóa, trong vòng một năm cũng không phải sầu lo. Cho dù không phải vì địa vị Thương tổng, cũng là khối thịt béo khiến mười sáu thương hành đều thèm nhỏ dãi.
Yến hội sau khi kết thúc, mười sáu thương hành đều xoa tay, thề nhất định phải đạt được sinh ý này.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn thương lượng với nhau, bọn họ cũng không muốn giành địa vị Thương tổng nhưng cũng không thể để vị trí này rơi vào tay Trang Minh Hỉ. Bọn họ không muốn hại người khác, nhưng cũng không thể cho người khác có cơ hội hại bọn họ. Hai người thương lượng một đêm, quyết định phụ trợ một người trong mười bốn thương hành, giúp đỡ hắn giành được địa vị Thương tổng, tương lai mặc dù không được hắn chiếu cố, nhưng cũng sẽ không làm khó dễ tranh đấu với bọn họ.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn phân tích từng người một trong mười bốn thương hành, cảm thấy luận về thực lực hay khả năng, Dương quan và Phan quan vẫn là người thích hợp nhất. Hai nhà thực lực tương xứng, nếu tranh đấu cũng khó phân thắng bại, nhưng nếu kéo đảng kết phái thì cũng khó nói, chỉ xem ai có thể tìm được minh hữu hùng hậu mà thôi.
Quyết định xong, Tần Thiên vốn định trước hẹn ước bọn họ để gặp mặt. Nhưng Trang Tín Ngạn lại ngăn trở nàng, “Bọn họ tuyệt đối so với chúng ta càng sốt ruột hơn, chúng ta chỉ cần án binh bất động, bọn họ sẽ tự mình tới cửa.”
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Trang Tín Ngạn, không bao lâu, Dương quan và Phan quan đều đưa lên bái thiếp, muốn hẹn gặp phu thê hai người.
Sau khi gặp từng người một, Phan quan nội liễm cẩn thận giành được cảm tình của Tần Thiên, vì thế, Tần Thiên quyết định cùng Phan quan kết minh, toàn lực phụ trợ hắn giành được địa vị Thương tổng, Phan quan từng tò mò hỏi, vì sao Thịnh thế không muốn trở thành Thương tổng?
Tần Thiên trả lời hắn: “Thứ nhất Thịnh Thế chúng ta tuy rằng có danh hiệu là Trà Hành lớn nhất, nhưng ở Tuệ Châu căn cơ còn thấp, đối với sự vụ nơi này cũng không quen thuộc, không thể bằng các vị, thứ hai, quyền lợi càng lớn, trách nhiệm càng lớn, nói thật ra, chúng ta cũng không nguyện gánh vác thêm trách nhiệm.”
Nếu muốn hợp tác, đương nhiên cần phải thẳng thắn thành khẩn tướng đãi. Tần Thiên nói ra lời tâm huyết giải thích điều khó hiểu trong lòng hắn, cũng chiếm được hảo cảm cùng tín nhiệm của hắn.
Sau khi song phương kết minh, Phan quan thanh thế đại trướng, nhưng mặt khác còn có hai phái khác thực lực không thể khinh thường, thứ nhất là Dương quan cùng ngũ gia thương hành kết minh, thứ hai là Trang Minh Hỉ cùng hai thương gia ngoài ngành kết minh. Trong mắt Phan quan, Trang Minh Hỉ so với Dương quan uy hiếp còn lớn hơn, hắn nói cho Tần Thiên biết, vị thương nhân Anh lợi quốc này cũng không phải là lần đầu tiên đến Tuệ Châu, hắn đã từng đến một lần, lúc ấy Ích Phong hành của Trang Minh Hỉ làm môi giới, luận về giao tình mà nói, Trang Minh Hỉ phần thắng sẽ lớn hơn một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]