Một trận gió thổi tới, từng cánh hoa quế nhỏ xinh bay qua cửa sổ, dính lên cẩm y thêu hoa văn của hai người.
Tần Thiên hai tay vòng lên cổ Trang Tín Ngạn, nhìn hắn thành thật nói: “Đương nhiên có thể. Hiện tại không phải chàng đã có thể nói nhiều điều hơn rồi sao?”
“Nhưng người khác đều nghe không hiểu.” Trang Tín Ngạn cúi đầu, con ngươi như miếng băng mỏng đã không còn thần thái ngày xưa.
Hắn luôn nhớ tới chuyện phát sinh ngày hôm nay ở Trà Hành, tên tiểu nhị kia không biết chữ, Hải Phú lại không ở bên cạnh, làm cho hắn không thể không nói mấy lời trao đổi, bất quá chỉ một câu ngắn ngủi, hắn nhắc đi nhắc lại 3 lần, đối phương vẫn là vẻ mặt mờ mịt.
“Lão bản, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Nhìn bộ dạng đối phương lo lắng sợ hãi, lúc ấy tâm tình của hắn vô cùng khó chịu.
Vài năm nay hắn vẫn luôn cố gắng học nói, sửa phát âm, nhưng không nghe thấy là vết thương trí mệnh của hắn, vô luận hắn có bắt chước khẩu hình của Tần Thiên thế nào, luôn không thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Hắn từng hùng tâm bừng bừng muốn vì nàng che gió che mưa, nhưng ngay cả việc nói chuyện đơn giản như vậy cũng không được, hắn thật sự sợ vì chỗ thiếu hụt này lại gây cho nàng thương tổn.
“Không cần gấp…” Tần Thiên vuốt ve gương mặt tuấn lãng của hắn, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: “Còn nhiều thời gian, luyện tập nhiều hơn sẽ tốt thôi, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302430/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.