Chương trước
Chương sau
Dưới đài mọi người nhìn thấy Trang Tín Ngạn đều châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

Trên đài, Trang Tín Ngạn hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng.

“Tại hạ là Trang Tín Ngạn của Thịnh Thế Trà Hành.”

Hắn vừa mở miệng, toàn trường tức khắc an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn câm điếc đại đa số mọi người đều biết, mặc dù có một số thương nhân ngoại quốc không biết nhưng khi Trang Tín Ngạn vừa bước lên đài, thông qua phiên dịch cũng đã biết được điểm này. Trong đó cũng có một số người cũng biết Trang Tín Ngạn có thể nói được một hai câu, nhưng người tận tai nghe hắn phát ra tiếng cũng không nhiều.

Vì thế, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên nghĩ tới không lâu ở bên đường nhìn thấy con khỉ đang diễn trò, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn vào con khỉ đó cùng hiện tại nhìn chăm chú vào mình cũng không có gì khác nhau.

Trang Tín Ngạn nắm chặt thành quyền, trong lòng không ngừng mà nhắc nhở bản thân đừng để ý, chỉ cần hắn có thể biểu diễn xong, có thể khiến thê tử an tâm nghỉ ngơi.

Hắn lại hít sâu một hơi, đón lấy đủ loại ánh mắt dưới đài, tiếp tục nói: “Thê tử tại hạ bởi vì thân thể không khoẻ… biểu diễn… sẽ do ta thay thế…”

Hắn cố gắng tập trung tinh thần, một chữ một chữ nói xong, mỗi khi nói một câu, liền tạm dừng một lúc, sau đó lại nói câu tiếp theo. Hắn cố gắng hết sức tranh thủ đem từng chữ đều phát âm rõ ràng. Chỉ chốc lát, trên lưng đã bị mồ hôi tẩm ướt.

Nhìn Trang Tín Ngạn trên đài toàn tâm toàn ý vì mình suy nghĩ, Tần Thiên nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

Mấy câu nói đó ý tứ có vẻ đơn giản, mặc dù có một hai từ phát âm không rõ ràng lắm, nhưng mọi người đều hiểu được ý của hắn. Phiên dịch đem ý tứ của hắn truyền đạt lại cho các thương nhân ngoại quốc biết.

“Tình huống của ta… Mọi người hẳn đã biết… Ta mồm miệng không tiện… Nói chuyện có lẽ không rõ ràng… Ta sẽ cố hết sức… Còn thỉnh mọi người thông cảm…”

Nói xong, Trang Tín Ngạn chắp tay.

Câu nói không mấy phức tạp, bởi vì hắn mang áp lực tâm lý trầm trọng, cho nên nói ra vất vả vô cùng. Bất quá, hắn tính cách tuy rằng mẫn cảm, nhưng trường hợp cần phải vững vàng lại chưa bao giờ xảy ra sai lầm. Sự vất vả của hắn không hề để lộ ra một phần, trong mắt người ngoài, hắn nhìn qua trầm ổn, bình tĩnh, khiến người ta ngoài ý muốn.

Dưới đài mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ cảm thấy giờ khắc này quỷ dị bất khả tư nghị.

Nhưng một kẻ câm điếc sao có thể biểu diễn giảng trà? Điểm này lại làm cho mọi người tò mò.

Tiếng đàn róc rách lại vang lên.

Trong tiếng đàn lượn lờ, Trang Tín Ngạn đem nước suối đổ lại vào ấm, đặt lên hỏa lò. Tần Thiên ở một bên nhìn động tác của hắn, đối với kỹ xảo pha trà của hắn, Tần Thiên cũng không lo lắng. Vài năm nay đều là Trang Tín Ngạn cùng nàng nghiên cứu công phu trà, tối hôm qua cũng là hắn giúp đỡ nàng trong việc biểu diễn. Tuy rằng nàng có kiến thức ở kiếp trước, nhưng Trang Tín Ngạn có thiên phú cực cao, có thể nói, xét về mặt nghiên cứu trà, Trang Tín Ngạn so với nàng chỉ có hơn chứ không thể thua kém, vì vậy đây cũng là nguyên nhân Trang Tín Ngạn không chút do dự muốn thay thế nàng hoàn thành biểu diễn.

“Mặc dù là nước suối…. Cũng có điểm phải chú ý…” Trang Tín Ngạn thừa dịp đun sôi nước, cùng mọi người nói chuyện: “Trên đỉnh núi nước suối tinh khiết, nước suối dưới chân núi thuần hậu, nước suối chảy qua kẽ đá lại ngọt lành, nước suối bên bờ cát mát lạnh, nước suối ngầm dưới lòng đất lại hùng hậu, lưu động giả lương, phụ âm giả thắng, sơn tước tuyền quả, sơn tú tuyền thần, nước suối vô vị.”

Hắn đứng ở trước đài, một thân áo dài màu lam, trắng trong thuần khiết văn nhã, tuấn dật vô song. Hắn vốn có tướng mạo cực kỳ xuất sắc, nay dùng vẻ mặt điềm đạm, cổ họng hơi khàn khàn nói ra những lời này, liền làm cho người ta có cảm giác như đắm chìm trong gió xuân, đặc biệt là trong mắt các thương nhân ngoại quốc, quả thực chính là một bức họa cuộn tròn thần bí có chứa sắc thái truyền kỳ.

Về phần hắn phát âm có chuẩn xác hay không, thương nhân ngoại quốc cũng không hề nhận ra. Chỉ khổ cho các phiên dịch, rất nhiều chỗ nghe không hiểu lại, lại không muốn để lão bản mất mặt mà mở miệng hỏi lại. Cũng may biết là hắn đang nói tới nước suối, nghe mang máng mà đoán, cũng có thể phiên dịch được đại khái.

Trang Minh Hỉ cùng Dương quan thấy vẻ mặt thương nhân ngoại quốc say mê, đều âm thầm sốt ruột.

Thấy Trang Tín Ngạn biểu diễn coi như thuận lợi, Tần Thiên tâm vẫn đang khẩn trương mới thoáng buông lỏng.

Rất nhanh nước đã sôi, Trang Tín Ngạn nhấc ấm lên, rót ra ấm pha trà, lại đổ trà vào để rửa trà lần đầu, trong khoảng thời gian này cũng không cần phải nói nhiều, tất cả mọi người ánh mắt tập trung vào động tác của hắn, thấy hắn động tác như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, càng làm nổi bật gương mặt như ngọc, thân hình thon dài, so với Tần Thiên linh động cũng có một cảm giác tiêu sái, hưởng thụ thị giác mỹ diệu.

Các thương nhân ngoại quốc liên tục gật đầu, chậc chậc lấy làm kỳ diệu.

Lúc này, Dương quan bỗng nhiên đứng lên, cất tiếng hỏi: “Xin hỏi Trang công tử, nước trà phải chú ý, vậy ấm đun trà có phải chú ý hay không?”

Dương quan biết, Trang Tín Ngạn có nhược điểm là câm điếc, tuy rằng hắn có thể nói một chút, nhưng phun từ nhả chữ cũng không rõ ràng. Trang Tín Ngạn càng tránh nhiều lời, hắn càng muốn làm cho hắn phải nhiều lời, tốt nhất có thể khiến hắn tâm hoảng ý loạn, trận cước rối tung, biểu diễn sẽ chấm dứt trong sự thất bại, cơ hội chỉ có một lần, sau này Thịnh Thế muốn dùng công phu trà đả động Jill Sam, chỉ sợ sẽ không còn dễ dàng như vậy!

Thấy có người hỏi, Trang Tín Ngạn không khỏi ngừng động tác, thấy rõ người vừa nói là Dương quan, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

Phan quan ngồi cùng bàn với Dương quan biết hắn có tâm gây khó dễ, lập tức vì Trang Tín Ngạn giải vây, hắn cười nói: “Dương quan, công phu trà rõ ràng là tuyệt kỹ độc nhất vô nhị mà Thịnh Thế nghiên cứu ra, ngươi hỏi cặn kẽ như vậy, không phải là cố ý khó xử đấy chứ? Ngồi xuống thưởng thức là được rồi.”

Nói xong, vừa cười vừa kéo dương quan ngồi xuống.

Giảng trà tuy rằng sớm đã có, nhưng Tần Thiên hôm nay biểu diễn, cũng là kết hợp với nghiên cứu về trà nghệ ở đời sau để phát triển ra một cách thức mới, nói là tuyệt kỹ độc nhất vô nhị, quả đúng vậy. Đổi lại là bình thường, Dương quan cũng không đến mức hỏi kỹ như vậy, nhưng hôm nay hắn có tâm gây khó dễ, vì vậy tình huống cũng khác biệt.

Bị Phan quan ngăn lại, Dương quan cũng không tiện xé rách da mặt, không thể cứ thế truy vấn, thời điểm đang không biết nên tiếp tục thế nào, một bên Trang Minh Hỉ bỗng nhiên kiều mỵ cười ra tiếng: “Phan quan lời ấy sai rồi, nếu Thịnh Thế hôm nay xuất ra công phu trà chia sẻ cùng mọi người, quần chúng có nghi vấn, vì sao không thể giải đáp, Trang công tử nói cũng chưa nói ra ý tứ mà Phan quan đã trách cứ Dương quan như vậy cũng là không nên ” nói xong, Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, xoay người, nhìn về phía Tạ Đình Quân đang ngồi, cười khanh khách nói: “Tạ đại nhân, không biết lời của dân phụ có đúng hay không?”

Tạ Đình Quân cười cười, trả lời: “Thẩm phu nhân nói có lý.”

“Đa tạ Tạ đại nhân” Trang Minh Hỉ cười thi lễ.

Trong số những người ngồi đây, kẻ muốn Trang Tín Ngạn thất bại nhất là ai? Không phải nàng cũng không phải Dương quan, chính là Tạ Đình Quân

Nghe thấy lời của Tạ đại nhân, Phan quan hơi hơi thay đổi sắc mặt, không lên tiếng nữa, Dương quan mặt có chút biến đổi, quay đầu nhìn Trang Minh Hỉ liếc mắt một cái.

Các thương hành còn lại tâm tư khác nhau.

Bởi vì mọi người đều hiểu được một sự kiện, này Tạ đại nhân nếu đã mở miệng, về sau mặc kệ là ai, đều có thể tùy ý hỏi han, Thịnh Thế cho dù không nể mặt Tạ đại nhân, cũng không thể đối với từng vấn đề đều giấu mà không đáp, trừ phi bọn họ không sợ đắc tội với Tạ Tổng đốc thân là nghiệp quan, đắc tội quan phủ không phải muốn chết hay sao? Tin tưởng Thịnh Thế không đến mức không thấy rõ được điểm này.

Có hai đối thủ lớn như Trang Minh Hỉ cùng Dương quan ở đây, Trang công tử câm điếc muốn biểu diễn cho xong, chỉ sợ là điều huyễn hoặc.

Một bên Tần Thiên thấy vậy tức giận đến cắn chặt răng.

Đây là gì, bắt nạt Tín Ngạn là người câm điếc sao?

Nàng nhịn không được trừng mắt nhìn Tạ Đình Quân, Tạ Đình Quân hình như cảm giác được, ngẩng đầu hướng nàng nhìn qua, Tần Thiên không chút nào che giấu lửa giận trong ánh mắt. Nhưng Tạ Đình Quân dường như không phát hiện, lạnh nhạt xoay mặt đi.

Có lẽ vì quá tức giận, một trận đau bụng đánh úp lại, Tần Thiên đau đến cúi gập thắt lưng, trong lòng mắng to viên thuốc vừa uống, sao một chút hiệu quả đều không có.

“Không biết Trang công tử có thể vì tại hạ giải thích nghi hoặc hay không?” Có Tạ Đình Quân làm chỗ dựa, Dương quan không còn chút lo lắng, giọng cũng lớn tiếng hơn.

Các thương nhân ngoại quốc đã từ miệng phiên dịch hiểu được chuyện gì xảy ra, đối với vấn đề này, bọn họ cũng cảm thấy hứng thú, đều hưng trí bừng bừng nhìn Trang Tín Ngạn trên đài, chờ mong hắn trả lời.

Trang Tín Ngạn làm sao không biết bọn họ cố ý quấy rối. Bất quá loại trình độ này sao có thể làm khó được hắn?

Hắn mỉm cười, nụ cười ấy như tế nguyệt tinh thần, quang hoa vạn trượng, hắn nhìn về phía Dương quan, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Vì Dương huynh giải thích nghi hoặc không phải là không thể được… Bất quá… Hiện tại là thời điểm mấu chốt để pha trà… Không thể trễ… Chờ hết thảy đều kết thúc… Dương huynh muốn biết điều gì… Tại hạ sẽ tri vô bất ngôn (không chút giấu giếm)”

Nghe được lời này, Tần Thiên lập tức liền thoải mái, một chiêu này nặng tựa ngàn cân, cứ như vậy, trước khi công phu trà kết thúc, người khác cũng sẽ không quấy rối, chỉ cần biểu diễn có thể chấm dứt thuận lợi, hết thảy đã định đoạt.

Nàng sớm nên biết phu quân của nàng sao có thể dễ dàng bị người khác tính kế được?

Tần Thiên nhìn phu quân của mình, trong lòng tràn đầy tự hào.

Nhưng Dương quan dường như còn chưa từ bỏ ý định, lại nói: “Trang công tử, ngươi nói cái gì vậy, mời ngươi nói lại rõ ràng hơn một chút, ta không nghe thấy a~”

Tần Thiên sắc mặt khẽ biến, đây là chuyện Tín Ngạn đặc biệt để ý, nàng vội vàng nhìn về phía Trang Tín Ngạn, đã thấy sắc mặt hắn vẫn trầm ngưng như trước, hắn không chút hoang mang, lại nhắc lại lời vừa nói một lần nữa, dùng tốc độ thong thả lặp lại một lần, cuối cùng, hắn nhìn Dương quan thành khẩn nói: “Ta bởi vì nghe không thấy… Học nói có chút khó khăn… khiến Dương huynh thấy bất tiện… Là lỗi của ta… Dương huynh nếu còn không nghe rõ… Ta có thể lặp lại lần nữa.”

Hắn nói thành khẩn như vậy, trước mặt mọi người, Dương quan cũng không tiện gây khó dễ, phẫn nộ ngồi xuống, cũng không lên tiếng nữa, trong lòng cũng hiểu được, đối với chuyện này hắn đã vô lực ngăn cản.

Kế tiếp lại đun nước, làm nóng chén cùng ngâm trà, bởi vì không có ai quấy rối, tất nhiên vô cùng thuận lợi lưu sướng.

Trong tiếng đàn róc rách như nước suối chảy, công phu trà đã đến công đoạn ngâm lá trà, mùi thơm ngát nhất thời tràn ngập toàn bộ đại sảnh, nhóm thương nhân ngoại quốc sợ hãi than thầm không thôi, đều nói chưa bao giờ ngửi qua hương trà nồng đậm lại không mất đi sự thanh nhã như vậy.

Tần Thiên không hề kỳ quái, phải biết rằng công phu trà bất luận là về lá trà, trà cụ, chất lượng nước pha, hay độ lửa đều có yêu cầu cực cao, mục đích chính là để phát huy đặc tính tốt nhất của lá trà, tất nhiên so với pha trà bình thường hương vị đều thơm ngon hơn nhiều.

Trang Tín Ngạn phân phó hạ nhân bên cạnh để những khách nhân theo thứ tự nhấm nháp nước trà, những khách nhân uống xong đều tán thưởng không dứt, các thương nhân ngoại quốc lại vì Trang Tín Ngạn mà khâm phục.

Tần Thiên hưng phấn đi về phía sân khấu, hận không thể tiến vào ôm ấp của hắn, nhưng ngại trước mặt người khác, lập tức chỉ ngửa đầu, vẻ mặt sùng mộ nói: “Tín Ngạn, làm rất tốt”

Trang Tín Ngạn đối với sự sùng bái của nàng làm như không thấy, chỉ cau mày: “Nàng thân thể không tốt, còn không mau trở về ngồi nghỉ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.