Lư hương đã đốt gần hết, sương khói dần dần mỏng manh, sau biến mất vô tung vô ảnh nhưng mùi hương lưu lại dường như vẫn còn đọng lại trong không khí, một lúc lâu cũng không tan đi.
Tại đây nếu có một mùi hương nào khác, chính là mùi hương hùng hậu trên người Tạ Đình Quân truyền qua.
Hắn cúi đầu, tóc dài thô cứng vấn trên đỉnh đầu, lộ ra đường cong cứng rắn như thạch. Hắn một tay bưng chung trà, mặt khác một bàn tay nhẹ nhàng vô ý thức vuốt ve thân chén.
“Tần Thiên, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Tần Thiên giật mình, còn chưa kịp hồi tưởng, Tạ Đình Quân lại tiếp tục nói; “Khi đó nàng vẫn là một nha đầu, rất tinh quái, nhanh mồm nhanh miệng, lúc ấy ta nghĩ rằng, nếu bên cạnh ta cũng có một nha đầu như vậy hẳn sẽ rất thú vị?”
Tần Thiên vừa tức vừa vội, nàng hiện tại bởi vì lo lắng sự an nguy của Trang Tín Ngạn mà lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tư nghe hắn kể lể hồi ức. Nhưng hiện tại Tín Ngạn thế nào đều nằm trong tay hắn, Tần Thiên căn bản là không dám đắc tội hắn, chỉ có thể nhẫn nại.
“Lần thứ hai gặp mặt, ta thấy nàng khiến tú tài kia á khẩu không trả lời được, nhưng thời điểm đang ở thế thượng phong lại biết nên lưu lại đường lui cho người khác. Khi đó, ta nghĩ rằng, nha đầu này thật trí tuệ, khá lắm.”
Khi nói chuyện, Tạ Đình Quân trong đầu không khỏi hồi tưởng tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/2302420/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.