“Tiểu Mai, như vậy không thể giải quyết sự tình”. Tần Thiên nhìn bóng dáng nàng, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi có thể đẩy trách nhiệm cho ta, ta cũng có thể đẩy trách nhiệm lại cho ngươi, nơi này không có người khác, trừ bỏ chúng ta cũng không ai biết chân tướng. Thời điểm bên trên hỏi xuống, chẳng lẽ chúng ta có thể trốn tránh trách nhiệm? Kết quả chỉ là cả hai đều bị phạt thôi”.
“Ngươi…!” Tiểu Mai cước bộ dừng lại, quay đầu trừng mắt với Tần Thiên, đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng lại là vẻ mặt cầu xin.
Tần Thiên nhìn bộ dạng này của nàng, khinh khẽ thở dài.
Dưới tình huống nguy hiểm tự bảo vệ mình, là nhân chi thường tình, nàng tuy rằng không thể chấp nhận loại hành vi này, nhưng cũng sẽ không ở sau lưng trách cứ nàng ta. Hiện tại vấn đề chính yếu là giải quyết việc này, chỉ trích cũng chỉ vô dụng.
Huống chi, thời điểm khối thân thể này sinh bệnh, cũng chỉ có Tiểu Mai ở bên cạnh chiếu cố nàng. Nếu không nàng cho dù xuyên qua, cũng không nhất định giữ lại được sinh mạng.
Nàng đi đến bên cạnh Tiểu Mai, nhìn ánh mắt nàng, trong mắt đồng bệnh tương lân lộ ra nét ưu sầu, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu Mai, ta có thể lý giải tâm tình của ngươi, chính ta cũng không muốn bị bán đi, ta cũng không nghĩ, chúng ta đều là người cơ khổ, mỗi ngày nhìn sắc mặt người khác mà làm việc, chỉ vì một sai lầm, chỉ vì một người mà làm cho chúng ta khốn đốn. Trong lúc đó cũng chỉ có hai ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/103479/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.