Tiểu Đào là tên của thân thể này, thời điểm nàng vừa xuyên qua, Tiểu Đào đang phát sốt.
Tiểu Mai hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng A Quế liếc mắt một cái, đè thấp thanh âm nói: “Có gì đặc biệt hơn người đâu, chỉ là gả cho nô tài, chỉ biết bắt nạt người khác”. Nói xong, quay đầu trừng mắt Tần Thiên: “Tiểu Đào, ngươi yếu đuối quá, các nàng chính là bắt nạt chúng ta vừa vào phủ, nếu chúng ta cứ chịu đựng không nói ra, về sau sống cũng không xong”.
Tần Thiên nhìn nàng: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”
Tiểu Mai giật mình, có thể làm được gì? Có ai lại vì nô tài hạ đẳng đi phân rõ phải trái đâu?
Các nàng chính là thô sử nha đầu mặc cho ai sai bảo, mặc cho ai cũng có thể đá cho một cái.
“Tẩy thật nhanh lên, còn có thể có cơm ăn, nếu cùng nàng khắc khẩu, chậm trễ giờ không nói, chỉ sợ đến cuối cùng chúng ta còn chịu thiệt”. Tần Thiên một bên giặt quần áo, một bên nhẹ giọng nói.
Có câu nói như thế này, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Còn có, lui từng bước trời cao biển rộng.
“Chờ nàng thành thân, sẽ không ở lại chỗ này, sẽ có người mới vào làm cho chúng ta bắt nạt”. Tần Thiên nhìn Tiểu Mai cười cười.
Tiểu Mai cũng nhịn không được bật cười: “Người lúc nào cũng suy nghĩ lạc quan, cả ngày vui tươi hớn hở”.
Tần Thiên hé miệng cười.
Vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, tự nhiên ai cũng muốn chọn lựa vui vẻ, nhưng như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tra-huong/103477/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.