“Con về rồi.” Hiện tại mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, nhìn thời gian có lẽ cũng sắp đến giữa trưa, Lôi Hành Liệt lúc này mới về đến nhà, người khác về nhà trễ nhất định sẽ nhận được sự lo lắng của người thân, thế nhưng chào đón cậu không phải là sự hỏi han nồng nhiệt từ người thân mà là một trận chửi rủa.
“Mày đi la cà ở đâu mà giờ này mới lết xác về đấy?” Lôi Hành Liệt vừa mới thay giày xong thì từ trong nhà bếp đã truyền ra một giọng nói đầy chanh chua của người phụ nữ, giọng nói bén nhọn, vô cùng chói tai, ngôn từ như vậy đối với một đứa trẻ mà nói cũng là khó nghe, nhưng mặt cậu vẫn không đổi sắc mà đi vào nhà, hiển nhiên là đã quen với chuyện này.
“Mày bị điếc à? Không nghe tao hỏi hay sao?!” Không nghe thấy tiếng trả lời, người phụ nữ từ trong bếp đi ra, bà khoảng hơn ba mươi tuổi, bởi vì không thường xuyên chăm sóc cho bản thân mà nhìn bề ngoài lại giống như bốn mươi tuổi, thân hình hơi gầy, làn da khô ráp, một vài chỗ còn bị nứt nẻ, mái tóc bà ngắn ngang vai, được buộc tùy ý ở phía sau, trên người bà mặc một bộ đồ bộ ở nhà, đeo tạp dề ngang bụng, trên tay còn cầm chiếc giá nấu canh, nhìn bộ dạng của bà, hoàn toàn không có vẻ gì giống như là một bà chủ của một gia đình cả, ngược lại càng giống người ở trong nhà hơn.
Người phụ nữ này là mợ của cậu, cũng chính là mẹ của Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-tieu-thu/3300385/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.