Phong Hoa hơi cúi đầu, cười khanh khách nhìn Bạch Tử Mặc, lại hơi hơi nhướng mày, trong mắt có một tia nguy hiểm không ai nhìn thấy. Tử Mặc chảy mồ hôi lạnh nhìn tỷ tỷ, mấp máy nói “Là… là Thường Phi đánh trước.”
“Nói hươu nói vượn!” Bạch lão vỗ bàn cái rầm, chén đũa trên bàn rung rung. Trong lòng Tử Mặc thấp thỏm, liền ngồi thẳng lưng.
“Thường Phi sao có gan động thủ trước, nói, chuyện gì sảy ra?” Bạch Hận Thủy không nóng không lạnh chậm rãi nói.
Tử Mặc nuốt nước miếng, không yên nói “Hắn vũ nhục tam tỉ, ta nhất thời nổi giận liền đánh!”
Bạch Dịch Thủy nhíu mày. Bạch lão Bạch Hận Thủy nghi ngờ nhìn nhau. Đứa nhỏ này luôn bắt hòa với Phong Hoa, sao hôm nay lại giúp Phong Hoa?
“Thường Phi tên đó, cầm ngọc bội sườn phi của Nam Hoa Vương quăng cho tam tỉ cầu thân, muốn tỉ làm sườn phi. Ta không vừa mắt liền đánh hắn!” Phong Hoa cho Tử Mặc ánh mắt tán thưởng, hắn như được cổ vũ, nâng cằm nói.
“Cái gì? Thật quá xem thường người khác!” Dịch Thủy sắc mặt trầm xuống, cắn răng nói “Nam Hoa Vương như thế nào dám nhục nhã Phong Hoa của chúng ta!”
Bạch lão gia tử cùng Bạch Hận Thủy sắc mặt khẽ biến, nhìn về phía Bạch Phong Hoa, . Họ đều biết Bạch Phong Hoa quá mê luyến Nam Hoa Vương, chỉ sợ nàng đã nhận lời. Người sáng suốt đều biết Nam Hoa Vương là ‘bố thí’ cho nàng.
“Gia gia, phụ thân, mọi người không phải lo. Trải qua biến cố, ta đã suy nghĩ cẩn thận. Trước kia ta ích kỉ, không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-phong-hoa/99357/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.