“Hắn, kéo ta.Tiểu Bạch, liền, đánh hắn.” Vô Song nói chuyện lại không mạchlạc.Hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn trong lòng càng sốtruột.
Tiểu Bạch? Bạch Phong Hoa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Hồ Ly bạc đang che chở Vô Song.Hồ Ly bạc cũng trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa,ánh mắt không coi là hiền lành.
Tiểu Bạch, Hồ Ly bạch tên này,như thế nào có chút quái dị.Giống như kêu chính mình.Mà ý Vô Song ý nóilà cái nam tử trẻ tuổi kia kéo hắn, cho nên Tiểu Bạch mới đả thươngngười? Nam tử kia vì sao kéo Vô Song?
Bạch Phong Hoa xoay ngườinhìn nam tử trẻ tuổi cầm đầu, ánh mắt nghiêm túc, cẩn thận đánh giá namtử.Dung mạo coi như qua, cánh tay đã bị thương, hiện tại băng bó tốtlắm.Mi gian có một cỗ háo sắc làm cho Bạch Phong Hoa thực không xem vừamắt.Nam tử kia chống lại ánh mắt sắc bén của Bạch Phong Hoa, có chútchột dạ tránh né.
Nam tử trẻ tuổi kia lớn tiếng kêu: “Bạch đạisư, tuy ngươi là khách Hoàng Phủ gia chúng ta, nhưng ngươi cũng khôngthể làm việc thiên vị a.Là cái đứa nhỏ kia xui khiến yêu thú đả thươngngười, cho dù nháo đến nơi gia chủ đại nhân, gia chủ đại nhân cũng cóthể chủ trì công đạo.”
Hừ! Bạch Phong Hoa hừ lạnh một tiếng, namtử trẻ tuổi này nguyên lai là người Hoàng Phủ gia sao? Nghĩ đến lôiHoàng Phủ Thành ra chính mình sẽ kiêng kỵ sao? Thật sự buồn cười!!!
“Đúng vậy, yêu thú cư nhiên vô duyên vô cớ đả thương người, thật sự là đáng giận!”
“Yêu thú chính là động vật nguy hiểm!!!”
“Đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-phong-hoa/2534072/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.