Tuyết tan trên mái hiên, nhỏ giọt ở trước cửa sổ vẫn còn tàn lưu một nùi tuyết, hình thành hình động lay lay chuyển chuyển.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ (11-13h) chiếu vào Noãn Các, ánh sáng vàng rực rỡ làm một mảnh tuyết trắng xoá cuối cùng biến mất vô ảnh vô tung.
Tần Tương nghe thấy bên ngoài có chút động tĩnh. Nàng nhìn về phía cửa phòng, người hầu của phủ đệ đều ở Noãn Các rửa sạch tuyết đọng trong viện, không gì đặc biệt.
Nàng ngồi trên giường, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua có vài vật màu trắng trước cửa sổ, tưởng là tuyết chưa tan.
Chợt nghe thấy tiếng của thiếu niên: “Ngươi chính là tân Vương phi của A Hàn?”
Tần Tương không quay đầu lại, vẫn nhìn bên trong vườn như cũ, nhàn nhạt nói: “Làm sao vậy, hắn còn có người xưa?”
Một thiếu niên 17-18 tuổi đột nhiên thò đầu vào từ cửa sổ, trong tay ôm con thỏ.
“Ngươi vào bằng cách nào?” Ánh mắt Tần Tương vẫn không ở trên người hắn ta như cũ.
“Chê cười thế gian này có nơi có thể làm khó được tiểu gia ở đây?”
17-18 tuổi, chính là khinh cuồng.
“Ngươi đừng nói sang chuyện khác, ngươi đó đương nhiên là a tỷ của ta.” Thiếu niên lại ngó đầu lại, nổi giận đùng đùng mà rời đi.
“A tỷ của ta lớn lên với A Hàn từ nhỏ, hắn đến ngủ đông ở địch quốc, a tỷ của ta mới có mười ba tuổi, đi một lần là tám năm, tám năm, ngươi cũng là nữ tử, ngươi biết tám năm có nghĩa là gì không, năm đó bao nhiêu người dùng sính lễ hơn một ngàn kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-niem-hoa/227080/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.