Năm Huyên Văn Đế thứ bảy, tuyết lớn.
Tần Tương 18 tuổi, phong tư yểu điệu. Rất giống Mẫu Hoàng của nàng năm đó. Trong cung giờ phút này, lại không có ai gọi nàng là công chúa, mà cung kính gọi điện hạ.
Trải qua hai lần mài giũa, nàng đã bắt đầu tham chính thảo luận chính sự, xuất nhập triều đình.
Hiện giờ nàng đã lột xác thành một thần tử quyết đoán kiên nghị.
Canh ba giờ mão (5-7h sáng),nàng ngồi trong điện, hai tròng mắt khép kín, tay vẫn luôn nhéo giữa mày. Trên bàn trước mặt để đầy sách, đều là công văn.
Bắt đầu từ một năm trước, sau khi Huyên Văn Đế giết vị hoàng thân thứ năm cùng với một tướng quân nước địch thì tính tình đại biến, trở nên thô bạo dễ sát sinh, mỗi người trong cung đều cảm thấy bất an, sợ đến khi nào tính mạng mình khó giữ được. Trong đó cũng bao gồm Tần Tương. Có khi nàng không nhận ra đây là Mẫu Hoàng của nàng.
Gần ba tháng nay, tinh thần Huyên Văn Đế càng thêm buồn ngủ, đóng cửa không ra, dứt khoát trực tiếp giao công văn cho Tần Tương.
Tần Tương cũng đã một tháng không nhìn thấy Mẫu Hoàng.
Trong lúc nhất thời, triều đình gió nổi mây phun. Tuy rằng trong triều nàng có danh vọng rất cao, nhưng vẫn còn vài người có dị tâm.
Trong lúc nhất thời, nàng có chút sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, Hoa Du đi đến, nhìn tấu chương chất đầy trên bàn, lại thấy khuôn mặt u sầu của Tần Tương, lo lắng hỏi: “Ngươi lại một đêm không ngủ?”
Tần Tương vẫn nhắm mắt không nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-niem-hoa/227077/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.