Khi về phủ Túc Thành Hầu, Mộc lão phu nhân liền giận dữ. Đối với một người cao cao tại thượng như Mộc lão phu nhân mà nói, trong Hầu phủ này cho dù là Trương phu nhân năm đó đối với bà cũng phải ngoan ngoãn dễ bảo, hôm nay bị Ca Thư Hàn dọa cho sợ đến suýt nữa ngã lăn xuống đất, tuyệt đối được coi là chuyện vô cùng nhục nhã. Chỉ đuổi Mộc Thanh Y ra khỏi thành sao có thể khiến cho bà bớt giận? Nhưng ánh mắt của Mộc lão phu nhân cũng không tầm thường, thấy thái độ của Mộ Dung Dục đối với Mộc Thanh Y có chút bất đồng. Nhưng cũng bởi vì như thế, ngược lại càng không thể xem thường Mộc Thanh Y. Cháu gái này... Mộc lão phu nhân luôn mơ hồ có một cảm giác không nắm trong tay được, đối với Mộc lão phu nhân luôn có thói quen nắm phủ Túc Thành Hầu trong tay mà nói, không thể chấp nhận được.
"Quỳ xuống cho ta!" Trở lại Đức An Đường, Mộc lão phu nhân lớn tiếng trách mắng.
Khi Mộc Trường Minh nhận được tin tức chạy tới cũng sững sờ, mặc dù biết yến hội hôm nay ở phủ Cung Vương có chút không thuận lợi, nhưng không biết tại sao Mộc lão phu nhân tức giận với Mộc Thanh Y như vậy. Mộc Trường Minh nhíu mày, nhìn về phía Mộc Thanh Y hỏi: "Thanh Y, tại sao lại chọc tổ mẫu tức giận lớn như vậy, còn không mau tiến lên xin tội."
Mộc Thanh Y giơ tay lên, lẳng lặng nhìn Mộc Trường Minh, nhẹ giọng nói: "Tổ mẫu muốn ra tay đánh Thanh Y, Thanh Y không cẩn thận né tránh, một bạt tay của tổ mẫu suýt nữa đánh lên mặt Liệt vương. Vì vậy tổ mẫu tức giận, vốn dĩ trưởng bối dạy dỗ vãn bối là chuyện thường tình, Thanh Y không nên tránh ra, xin tổ mẫu thứ tội, cũng xin tổ mẫu sau này muốn dạy bảo cháu gái trước nói một tiếng, cháu gái nhất định không dám tránh." Thật ra thì với dáng vẻ của Mộc lão phu nhân, một bạt tay kia coi như đánh thật, cũng không đánh không tới mặt Ca Thư Hàn. Mộc Thanh Y nói như thế, cũng chứng tỏ cũng không phải nàng không chịu dạy dỗ, mà nàng căn bản không biết Mộc lão phu nhân muốn đánh một bạt tay.
Sắc mặt Mộc Trường Minh cũng có chút khó coi, trước mặt mọi người vung bạt tay vốn cũng không phải chuyện quý phụ có tu dưỡng quý nên làm. Nếu chỉ là một thứ nữ cũng thì thôi, nhưng nếu với đích nữ sẽ khiến người khác chỉ trích gia phong phủ Túc Thành Hầu không tốt.
"Khụ, khụ..." Nghe Mộc Thanh Y không mặn không nhạt nói một hồi, Mộc lão phu nhân giận đến ho khan không ngừng.
Mộc Vân Dung bên cạnh vừa ra vẻ thông minh thay Mộc lão phu nhân đấm lưng, vừa không vui chỉ trích nói: "Tứ muội, nếu không phải muội làm sai, tổ mẫu sao lại đánh muội?"
Mộc Thanh Y cười lạnh một tiếng nói: "Muội làm sai? Không phải tại Tam tỷ trước mặt mọi người nói bóng nói gió rằng muội nói thân phận tỷ thấp kém không xứng với Ninh vương, còn ám chỉ muội đối với việc Ninh vương giải trừ hôn ước ghi hận trong lòng, cho nên tổ mẫu mới muốn ra tay dạy dỗ muội sao?"
"Chẳng lẽ ngươi không nói thân phận ta thấp kém?" Mộc Vân Dung tức giận nói, mấy ngày nay Mộc Thanh Y khắp nơi thể hiện thân phận đích nữ, ám chỉ nàng thứ nữ do thiếp sinh, chẳng lẽ nàng oan uổng nàng ta sao?
Mộc Thanh Y cười nhạt, nói: "Có cần muội diễn lại một lần chuyện lúc đó cho phụ thân nghe? Cũng để cho phụ thân và tổ mẫu bình phân xử, xem muội nói rốt cuộc có đúng hay không?"
Sắc mặt Mộc Vân Dung nhất thời tái xanh, đúng là nàng khiêu khích Mộc Thanh Y trước, hơn nữa Mộc Thanh Y cũng chỉ nói Tôn di nương, những thứ khác nửa chữ cũng không có nói tới. Kỳ thật nếu Mộc Vân Dung và Mộc Thanh Y thật sự cãi vã, lấy sự cưng chìu của Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh, tất nhiên sẽ thiên vị cho nàng ta. Nhưng nàng ta bỗng nhiên im lặng, sắc mặt biến đổi, ngược lại khiến cho Mộc lão phu nhân và Mộc Trường Minh cảm thấy nàng ta đúng là người làm sai.
Mộc Trường Minh nhất thời thở hỗn hển, nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung nói: "Vân Dung, phụ thân đã sớm nói với con rồi, trong khoảng thời gian này an phận chờ hôn sự với phủ Ninh Vương, không cho hồ nháo! Con cho rằng Cung vương đối với con rất hài lòng sao? Nếu không phải biểu tỷ con thường nói tốt con với Cung vương..."
Mộc Vân Dung có chút không phục nhỏ giọng lầu bầu nói: "Ta cũng không phải muốn gả cho Cung vương."
Mộc Trường Minh chán nản, cười lạnh một tiếng nói: "Ninh vương đối với ngươi như thế nào? Ninh vương căn bản khinh thường con!" Ai cũng biết Ninh vương đối với Cung vương thân ca ca này nói gì nghe nấy, hơn nữa căn bản không quan tâm cưới người nào làm vương phi. Nếu không phải Cung vương muốn cùng phủ Túc Thành Hầu liên hôn, Mộc gia lại không còn cô nương nào, vị trí Ninh vương phi sao có thể tới phiên Mộc Vân Dung?
Nhìn Mộc Vân Dung vẫn không biết sai, Mộc Trường Minh không khỏi thở dài trong lòng. Nếu như Mộc Vân Dung có một nửa thông tuệ như đại nữ nhi Mộc Phi Loan, hắn cũng không cần phí tâm như vậy. Nghĩ đến đây, Mộc Trường Minh không khỏi nghĩ tới lời đề nghị của con trai lớn Mộc Sâm mấy ngày trước. Hoặc giả bọn họ quả thật cần suy tính một chút, vạn nhất Vân Dung thật sự không cách nào nắm giữ được tâm của Ninh vương... Ánh mắt Mộc Trường Minh chậm rãi liếc nhìn Mộc Thủy Liên và Mộc Vũ Phỉ, cuối cùng rơi vào trên người Mộc Thanh Y trên người, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Vân Dung, tại sao con lại tranh cãi với phụ thân?" Tôn thị bên cạnh không đồng ý cau mày nhìn Mộc Vân Dung lắc đầu một cái. Mộc Vân Dung lúc này mới có chút ủy khuất cúi đầu, cắn răng nói: "Phụ thân, nữ nhi sai rồi."
Mộc Trường Minh có chút không kiên nhẫn phất tay nói: "Thôi, các ngươi đi về trước đi. Ta có một số việc muốn thương lượng cùng mẫu thân."
Tôn thị thuận theo gật đầu một cái, lôi kéo Mộc Vân Dung không cam lòng rời đi. Mộc Thủy Liên cùng Mộc Vũ Phỉ cũng không dám ở lâu, cáo từ đi theo. Mộc Thanh Y nhẹ giọng cáo lui, Mộc lão phu nhân liếc nàng một cái, nói: "Nếu ta đã nói với Cung vương để cho ngươi ra khỏi thành thanh tịnh mấy ngày, ngày mai ngươi đi đi. Chờ sinh thân của bệ hạ hãy trở về."
"Thanh Y tuân lệnh." Mộc Thanh Y khom người cáo lui, mặc dù biết chuyện ngày hôm nay lỗi ở Mộc lão phu nhân, nhưng hiển nhiên Mộc lão phu nhân ghi hận lên người Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y rũ mắt mở miệng khẽ mỉm cười, vừa đúng lúc nàng cũng không muốn suốt ngày ở phủ Túc Thành Hầu, chờ nàng trở lại...
Trở lại Lan Chỉ Viện, vẫy tay cho đám người Châu nhi lui xuống, Mộc Thanh Y nhẹ nhàng đóng cửa phòng của mình lại. Mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay nắm một khối ngọc bội giản dị tự nhiên. Mộc Thanh Y nhìn lòng bàn tây ngọc bội Mộc Thanh ngọc bội trong tay mím môi cười một tiếng.
"Cửu công tử, đi ra đi." Chưa đi vào nội thất, Mộc Thanh Y đột nhiên dừng bước nhíu mày trầm giọng nói.
Bên trong phòng truyền ra hai tiếng tiếng ho khan trầm thấp, một bóng dáng màu đen hoa lệ từ bên trong đi ra. Dung Cẩn trên dung nhan tuấn mỹ của Dung Cẩn nhàn nhạt không cam lòng cùng hoài nghi: "Bổn công tử nhớ... Mộc tiểu thư không biết võ công mà?"
Lần trước là do hắn ho khan nàng mới phát hiện hắn, lần này vẫn chưa làm gì đã biết rồi. Chẳng lẽ Mộc Tứ tiểu thư là một cao nhân thâm tàng bất lộ sao? Mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt Dung Cẩn lại nhiều hơn một tia trêu chọc, hiển nhiên là nói đùa Mộc Thanh Y.
Mộc Thanh Y nhíu mày, không tự chủ lui về sau một bước. Lẽ ra dung mạo Dung Cẩn có thể nói là nam tử tuấn mỹ cực hạn, cho dù Cố Tú Đình lúc còn toàn thịnh cũng chưa chắc xuất sắc hơn so với hắn. Nhưng dung nhan tuấn mỹ như vậy không chỉ không cho người thân cận ngưỡng mộ, ngược lại đáy lòng Mộc Thanh Y dâng lên tia nguy hiểm.
Nếu như nói Mộ Dung Dục ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử, Ca Thư Hàn là người hung hãn bức người như hùng sư, thì Dung Cẩn lại càng giống như một đóa độc hoa. Bề ngoài phong hoa kinh người nhìn như vô hại, nhưng nội tâm lại ẩn chứa chất độc trí mạng.
"Không biết Cửu công tử đến thăm, có việc gì sao?" Mộc Thanh Y đối với sự trêu chọc của Dung Cẩn làm như không thấy, nhàn nhạt hỏi.
Khóe môi Dung Cẩn câu ra nụ cười mị hoặc: "Bổn công tử phát hiện... Có thể cùng Tứ tiểu thư giao dịch thật tốt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]