Bà ta đã muốn tát khuôn mặt này từ rất lâu rồi. Nếu không phải vì ả, làm sao Hiền vương lại khiến Hoàng đế phật lòng.
"Không phải ngươi làm thì là ai. Nói, kẻ nào sai khiến ngươi?"
So với sự đau đớn của cái tát tai kia, câu "kẻ nào sai khiến ngươi" càng khiến cô kinh hồn tán đảm hơn, cũng khiến cô xác nhận được suy nghĩ trong lòng.
Quả nhiên là nhằm vào Đình Lâm.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt, cười khinh bỉ, "Quý phi nương nương, ta nói rồi, không phải do ta làm."
"Hừ, chết đến nơi còn không thừa nhận. Được, ta sẽ đánh cho ngươi thừa nhận thì thôi. Người đâu..."
"Nương nương!"
Trương Vân Long tiến lên một bước, cực kì đau đớn thưa: "Bây giờ không phải lúc so đo, bệ hạ băng hà, cần nhanh chóng chiêu cáo thiên hạ, đồng thời truyền Thái tử về Kinh."
Ân Quý phi thầm cười khẩy, trên mặt lại tỏ vẻ đau thương muốn chết, "Trương Thống lĩnh, Hoàng thượng... chết không minh bạch!"
Trong lòng Trương Vân Long đau đớn như muốn ngất đi, chỉ cắn răng nói: "Nương nương, nước không thể một ngày không có vua. Thái tử cần lập tức về Kinh, kế thừa đại vị."
Ân Quý phi quay đầu, đối diện với ánh mắt của Trương Vân Long, ánh sáng lập lòe trong điện che giấu đi dục vọng nơi đáy mắt của bà ta.
Bà ta đau thương gào khóc: "Hoàng đế chết không rõ ràng, chưa đến thời cơ chiêu cáo thiên hạ, ngươi truyền tin Thái tử, đồng thời mời lão Túc vương vào cung chủ trì đại cuộc. Bản cung đau đớn muốn chết, khó mà gánh vác."
"Vâng, nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848310/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.