Trong lòng vừa nghĩ vậy, Tưởng Hoằng Văn không kìm được nữa, vội nói: "Con lập tức đi ngay."
Thấy tiểu thúc nhà mình chạy vút đi như một cơn gió, Chu thị không khỏi cười nói: "Lão tổ tông, người xem đệ ấy kìa, chạy còn nhanh hơn con khỉ, thật không biết phải nói sao nữa?"
Lão tổ tông thủng thỉnh đáp: "Ngày xưa lão Đại cũng như vậy thôi, con quên rồi hay sao?"
Chu thị vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đỏ mặt không nói được một câu.
…
"Đình Lâm, đệ bảo chuyện này phải làm sao mới được đây?"
Triệu Cảnh Diễm liếc mắt nhìn Tưởng Hoằng Văn, ung dung cầm đũa lên gắp thức ăn, không nói một lời.
Thấy Triệu Cảnh Diễm không để ý đến mình, Tưởng Hoằng Văn không nhịn được tức giận bảo: "Đệ đang ăn bữa trưa, hay là bữa tối, sao lại ăn vào giờ này?"
A Ly vội đáp: "Bẩm Thất gia, mấy ngày nay, từ lúc trở về cho đến giờ, gia nhà tiểu nhân tổng cộng mới ăn có bốn bữa. Ngài đừng vội, để gia ăn một bữa thật tử tế rồi ta lại nghĩ cách."
Tưởng Hoằng Văn sửng sốt, hồi lâu mới than thở: "Vị trí Thái tử này cũng chẳng dễ dàng gì."
Đương nhiên là không dễ dàng, huống chi còn có nhiệm vụ giám quốc đè nặng trên vai. Từ hôm hắn trở về, phụ hoàng đã cáo bệnh không ra, mọi chuyện to nhỏ trong triều đình đều dồn hết cho hắn. Một ngày hắn phải gặp rất nhiều văn võ bá quan, phê duyệt biết bao nhiêu tấu chương.
Giang Nam hạn hán, Tứ Xuyên dịch bệnh, Tây Bắc bão tuyết… Mấy ngày ngắn ngủi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848285/chuong-375.html