Trong lòng vừa nghĩ vậy, Tưởng Hoằng Văn không kìm được nữa, vội nói: "Con lập tức đi ngay." Thấy tiểu thúc nhà mình chạy vút đi như một cơn gió, Chu thị không khỏi cười nói: "Lão tổ tông, người xem đệ ấy kìa, chạy còn nhanh hơn con khỉ, thật không biết phải nói sao nữa?" Lão tổ tông thủng thỉnh đáp: "Ngày xưa lão Đại cũng như vậy thôi, con quên rồi hay sao?" Chu thị vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, đỏ mặt không nói được một câu. … "Đình Lâm, đệ bảo chuyện này phải làm sao mới được đây?" Triệu Cảnh Diễm liếc mắt nhìn Tưởng Hoằng Văn, ung dung cầm đũa lên gắp thức ăn, không nói một lời. Thấy Triệu Cảnh Diễm không để ý đến mình, Tưởng Hoằng Văn không nhịn được tức giận bảo: "Đệ đang ăn bữa trưa, hay là bữa tối, sao lại ăn vào giờ này?" A Ly vội đáp: "Bẩm Thất gia, mấy ngày nay, từ lúc trở về cho đến giờ, gia nhà tiểu nhân tổng cộng mới ăn có bốn bữa. Ngài đừng vội, để gia ăn một bữa thật tử tế rồi ta lại nghĩ cách." Tưởng Hoằng Văn sửng sốt, hồi lâu mới than thở: "Vị trí Thái tử này cũng chẳng dễ dàng gì." Đương nhiên là không dễ dàng, huống chi còn có nhiệm vụ giám quốc đè nặng trên vai. Từ hôm hắn trở về, phụ hoàng đã cáo bệnh không ra, mọi chuyện to nhỏ trong triều đình đều dồn hết cho hắn. Một ngày hắn phải gặp rất nhiều văn võ bá quan, phê duyệt biết bao nhiêu tấu chương. Giang Nam hạn hán, Tứ Xuyên dịch bệnh, Tây Bắc bão tuyết… Mấy ngày ngắn ngủi, hắn làm việc không ngừng nghỉ như con quay, hoàn toàn không có cơ hội nghỉ ngơi. Đến người con gái mà hắn nhung nhớ, hắn cũng không bớt được chút thời gian nào để đi gặp. Triệu Cảnh Diễm dùng tay ôm trán, đặt đôi đũa xuống rồi trầm giọng nói: "Vị trí Thái tử mà làm việc của Hoàng đế, một hành động nhỏ thôi cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, có hàng ngàn hàng vạn con mắt dòm ngó, cho nên không thể lơ là. Bây giờ rốt cuộc đệ đã biết tại sao lúc trước một ngày huynh trưởng chỉ ngủ có hai canh giờ." Tưởng Hoằng Văn nghẹn lời, không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, bèn nói: "Sau này, ta sẽ giúp đệ." Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, gật đầu đáp: "Như vậy thì tốt, chỉ sợ Sử tiểu thư của huynh oán hận trong lòng thôi." Tưởng Hoằng Văn mỉm cười, nói: "Cô ấy không giống Cố Thanh Hoàn, suy nghĩ đều thể hiện ra trên gương mặt, cực dễ dỗ dành. Một món ăn ngon, một câu nói ngọt, một bông hoa vương giọt sương mai sáng sớm cũng có thể khiến cô ấy vui vẻ hồi lâu." Triệu Cảnh Diễm nhận lấy cốc nước mà A Ly đưa qua, súc miệng, sau đó hỏi: "Giờ thì huynh đã thấy người ta tốt rồi?" "Ừ!" Tưởng Hoằng Văn ngừng cười, nghiêm mặt bảo: "Bây giờ xem ra, ta của ngày xưa có hơi nực cười." "Nực cười ở điểm nào?" "Trong tim người ấy chỉ có huynh trưởng, nhưng trong tim ta chỉ có người ấy, tưởng rằng ở rất gần, nhưng thực chất lại cách rất xa. Cả cuộc đời ta chỉ có thể đứng một bên nhìn trộm, tự thỏa mãn mong muốn cá nhân, có nực cười hay không cơ chứ?" Triệu Cảnh Diễm lau khóe miệng, đáp: "Nực cười, nhưng cũng rất đáng buồn." "Đúng vậy!" Trong mắt Tưởng Hoằng Văn toát ra ý cười dịu dàng: "Bây giờ có cô ấy rồi, đột nhiên ta phát hiện ra, đôi bên cùng yêu thương nhau là một điều tốt đẹp hơn bất kỳ chuyện gì trên thế gian này. Cô ấy cười, ta cười cùng cô ấy. Cô ấy khóc, ta sẽ dỗ dành. Cô ấy sống bên cạnh ta, lấp đầy trái tim trống trải của ta, ta thấy vô cùng thỏa mãn." Triệu Cảnh Diễm nhìn người huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ với mình, cúi đầu không nhịn được cười. Dù bọn họ là huynh đệ, cùng tiến cùng lùi, nhưng hắn không quen nhìn Tưởng Hoằng Văn chơi đùa giữa nhân gian, không quen nhìn cái dáng vẻ trầm lặng đến chết lặng của hắn ta. Tình yêu hư vô khi còn nhỏ khiến hắn ta thật sự không còn vướng bận gì với thế gian, tuổi còn trẻ nhưng lại thanh tâm quả dục như một ông già. Nhưng bây giờ trong đôi mắt hắn ta đã có ánh sáng, trên khuôn mặt đã có vui có buồn, cuối cùng cũng sống như một con người. Cười xong, Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên nói: "Nếu đã vậy, đợi ta gặp hai nhóm người, xử lý công việc trong tay xong sẽ cùng huynh đi đến Thanh phủ một chuyến." Vài ngày không gặp như cách mấy năm, đến nhớ nhung cũng không còn lý thú nữa. Tưởng Hoằng Văn nhướng mày đáp: "Vậy ta đi đến thành Tây mua bánh hạch đào cho cô ấy trước đây." "Chờ chút." Triệu Cảnh Diễm lên tiếng gọi Tưởng Hoằng Văn lại: "Sổ sách của tiền trang năm nay đã kiểm kê cả chưa?" Tưởng Hoằng Văn rút một cuốn sách trong ngực ra: "Trước khi rời Kinh, Sử Lỗi và nha đầu Ngân Châm đó đã tốn cả một tháng trời tính toán cho xong, sổ sách tổng kết đều ở đây, ghi chép thu chi hằng ngày thì để ở tiền trang." "Bao giờ Sử Lỗi hồi Kinh."Ngày Mười hai hắn về Kinh, đầu tháng Sử Lỗi đã quay về phương Nam, hai người không kịp gặp mặt nhau, vì vậy Triệu Cảnh Diễm mới hỏi thêm một câu. "Chuyến này sợ là huynh ấy về hơi lâu đấy, một là đến Tết, hai là các chi nhánh của tiền trang cũng phải đi kiểm tra. Đệ vừa ngồi vào vị trí đó, chắc sang năm hàng dệt trong cung cũng sẽ rơi xuống đầu Sử gia, họ sẽ phải bận rất nhiều việc." "Tại sao Sử Tùng Âm không cùng về ăn Tết? Là ý của huynh sao?" "Thanh Hoàn nói cô ấy ở một mình trong Kinh thấy quạnh quẽ, cho nên đã giữ Sử Tùng Âm ở lại." Đương nhiên hắn ta cũng đã đứng bên xúi giục vài câu. Triệu Cảnh Diễm nhìn Tưởng Hoằng Văn đầy ẩn ý, sau đó cúi xuống xem sổ sách, chẳng bao lâu đã ngạc nhiên nói: "Thật không ngờ chỉ một năm đã được nhiều thế này, huynh và đệ cũng coi như là phú giáp thiên hạ rồi." Tưởng Hoằng Văn cười đáp: "Ngân lượng phải tiêu đi thì mới là của mình, bằng không có kiếm nhiều đến mấy cũng chỉ là vật chết thôi." "Câu này không giống giọng điệu của huynh." "Vị đó nhà đệ nói đấy." Tưởng Hoằng Văn nhướng mày nói tiếp: "Cô ấy cầm tiền, lại bảo Sử Lỗi đi phương Nam mua điền trang, phú bà một phương là cô ấy." Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, hơi cúi đầu xuống, che giấu ánh mắt dịu dàng của mình. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đã không còn cảm xúc dư thừa. "Chỗ bạc này năm nay vẫn chưa thể chảy vào túi chúng ta. Phái người thông báo cho Sử Lỗi, Giang Nam hạn hán, bảo Sử gia quyên góp ngân lượng, coi như thay đệ chống đỡ cục diện. Huynh và ta cũng giống như thế. Tưởng Hoằng Văn à, quốc khố trống rỗng, người phụ nữ có khéo đến mấy cũng chẳng thể nấu cơm ngon nếu không có gạo!" Tưởng Hoằng Văn lập tức hiểu ngay: "Đệ yên tâm, một khi Sử gia quyên góp, những người khác góp vốn vào tiền trang chắc chắn cũng không thể không có hành động. Tưởng gia hành động thì văn võ bá quan cũng sẽ tranh nhau bắt chước, như vậy thì cửa ải khó khăn của mùa Đông năm nay cũng dễ vượt qua thôi." Cửa ải khó khăn của năm nay qua được, vậy năm sau thì sao? Thái bình không phải là thứ có thể xây nên bằng việc tô son trát phấn bên ngoài. Lúc trước hắn không đứng ở vị trí đó, không tiếp xúc với đại sự quốc gia nên thật sự không biết núi cao đến đâu, sông sâu đến nhường nào. Mới có vài ngày, Triệu Cảnh Diễm đã phát hiện ra, giang sơn kéo dài mấy trăm năm này đã không thể tránh khỏi việc lao xuống dốc. Người say vẫn say như cũ, nhưng người tỉnh táo thì lại bất lực. Đau buồn biết bao! Bạn đang đọc truyện tại Nhưng nếu quốc khố còn tiền thì hắn cần gì phải dùng tiền của người trong nhà. Triệu Cảnh Diễm thở dài, không muốn nhiều lời nữa nên nói: "Huynh đi luôn đi còn về cho sớm." Tưởng Hoằng Văn vừa đi ra ngoài vừa nói: "Còn phải mua cho vị đó của đệ một phần đấy." Nghe thấy hắn ta nói như vậy, Triệu Cảnh Diễm ngây ra, cuối cùng không nhịn được hỏi: "A Ly, Lục tiểu thư thích ăn món gì, dùng thứ gì?" A Ly đờ mặt ra, lắc đầu: "Thái tử gia, A Ly không biết." "Đi nghe ngóng xem!""Hỏi ai bây giờ ạ?" "Xuân Nê, không phải ngươi và cô ấy có mối quan hệ rất tốt sao?" Quỷ mới có quan hệ với tốt cô ấy! A Ly thầm oán một câu, ngại ngùng cúi đầu. … Hiện giờ Cố Thanh Hoàn đang ngồi nói chuyện với huynh muội Tào gia trong phòng khách. Sắp đến cuối năm, đây là năm đầu tiên sau khi Tào gia được giải oan, hai huynh muội họ nhận được thư trong nhà, bởi vậy định về quê ăn Tết. Sau khi nghe thấy vậy, Cố Thanh Hoàn bèn bảo họ về phương Nam cùng thuyền vào Kinh tặng lễ vật của Sử gia. Thuyền của Sử gia ngày mai xuất phát, cho nên hai huynh muội họ đến để nói lời tạm biệt. Cố Thanh Hoàn nhận lấy chiếc hộp mà Nguyệt nương đưa cho, đẩy tới trước mặt Tào Tử Ngang: "Đây là chút tấm lòng của ta, để hai người dùng trên đường đi. Sang năm cũng không cần vội quay lại ngay, hết tháng Giêng đi cũng chưa muộn." Tào Tử Ngang biết tấm lòng của Thanh Hoàn chắc chắn không ít. Hắn ta mở chiếc hộp ra xem, quả nhiên bị dọa hết hồn, phải có đến hơn năm lượng. "Thanh Hoàn, món quà lớn thế này, ta không thể nhận được." "Có gì mà không thể với có thể, ta đưa thì huynh nhận đi, để trong nhà đón một cái Tết ấm no. Ngoài ra ngân lượng thường lệ ở Đồng Nhân Đường đã tính xong rồi, lát nữa huynh đến chỗ Ngân Châm lấy đi." Tào Tử Ngang khẽ cắn răng, cảm động nói: "Ta biết cô không thích ta nói lời cảm tạ, nhưng ta vẫn phải nói một tiếng, đa tạ." Nguyệt nương lại cầm một bao quần áo ra, dúi vào tay Tào Tử Hi: "Đây là y phục mà tiểu thư nhà ta ra lệnh làm cho Tào cô nương, cùng với vài món đồ trang sức, cô nương hãy nhận lấy đi. Còn có chút lễ vật đón Tết, ta đã sai người mang lên thuyền rồi, danh sách đều nằm trong bao quần áo này." "Chuyện này…" Tào Tử Hi không dám nhận, chỉ nhìn ca ca mình. Cố Thanh Hoàn cười bảo: "Cô không cần nhìn huynh ấy, chỉ cần nhận thôi. Không biết sang năm cô có cùng huynh ấy đến đây nữa không, nếu không thì chỗ đồ này coi như ta tặng quà cưới cho cô." Sang năm Tào Tử Hi cũng đã mười tám, đã là một đại cô nương. Nếu không phải Tào gia xảy ra chuyện thì đúng ra đã sớm được gả cho người phù hợp, rửa tay nấu canh cho người đó. Trong đầu Tào Tử Hi thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, cô ta lạnh nhạt đáp: "Đa tạ Lục tiểu thư, một mình ca ca vào Kinh, nhất định ta sẽ đi cùng." Giọng của Tào Tử Hi hơi nặng nề. Vừa nghe thấy vậy, Tào Tử Ngang băn khoăn cụp mắt xuống. Cố Thanh Hoàn thoáng sửng sốt, sau cười khẽ bảo: "Vậy thì sang năm gặp lại. Hai người đi nghỉ sớm đi, sáng sớm mai thuyền xuất phát rồi, ta không đi tiễn nữa." Không đợi ca ca đứng dậy, Tào Tử Hi đột nhiên đi đến trước mặt Cố Thanh Hoàn, quỳ xuống nói: "Lục tiểu thư, ta và ca ca không cần ngân lượng, không cần y phục, trang sức, chỉ xin Lục tiểu thư một chuyện thôi…" "Tử Hi, muội đang làm gì vậy?" Tào Tử Ngang biết rõ muội muội mình muốn xin chuyện gì, lập tức lên tiếng trách móc. Cố Thanh Hoàn liếc mắt nhìn Tào Tử Ngang, xua tay với hắn ta rồi bảo: "Có chuyện gì cô cứ nói, không cần phải quỳ thế này." Tào Tử Hi vẫn bất động, lên tiếng: "Lục tiểu thư, ca ca ta có y thuật cao siêu, lúc đó bán thân cho Lục tiểu thư cũng bởi gặp cảnh khó khăn. Bây giờ Tào gia đã được giải oan, xin Lục tiểu thư giơ cao đánh khẽ, để ca ca ta đường đường chính chính đứng trên thế gian." Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu mày, trao đổi ánh mắt với Tiền Phúc ở bên cạnh. Sắc mắt Tào Tử Ngang đột nhiên biến đổi, hắn ta nghiêm giọng nói: "Tào Tử Hi, làm người không được thất tín, chuyện của ta không cần muội lo." "Ca, muội chỉ muốn tốt cho huynh. Nhìn khắp triều Đại Chu, y thuật của huynh…" "Muội im miệng cho ta!" Tào Tử Ngang nghĩ sao làm vậy, đứng dậy chắp tay nói: "Thanh Hoàn, chuyện này không phải là ý của ta, cô đừng để trong lòng. Đã nói mười năm thì sẽ là mười năm, hẹn sang năm gặp lại." Trong mắt Tào Tử Hi ngấn lệ, cô ta vội nói: "Ca, mười năm nữa thì huynh đã ba mươi, huynh còn muốn thành thân, còn muốn lập nghiệp nữa không…" Tào Tử Ngang hoàn toàn không ngờ muội muội xưa nay luôn ngoan ngoãn của mình lại nói ra lời như vậy trước mặt bao người. Hắn ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa cay đắng, ước gì có thể tìm được khe hở nào để chui xuống. Cố Thanh Hoàn liếc nhìn huynh muội họ, khẽ thở dài một hơi. Cô đang định lên tiếng, nhưng đã bị một giọng nói giành trước. "Nếu Tào lão trên trời có linh thiêng, nhìn thấy cách ăn nói cách xử sự của đám con cháu đời sau, chỉ sợ sẽ tức đến mức bật dậy khỏi quan tài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]