Cõi lòng Cố Thanh Hoàn rối bời, không rõ là vui hay buồn, cô khẽ gật đầu.
"Nhớ nàng nên đến thôi!"
Đây là lý do vớ vẩn gì vậy?! Cố Thanh Hoàn giận không chịu nổi bèn siết tay lại đánh hắn. Nhưng chỉ một chốc sau, nước mắt lại yếu đuối tràn ra khỏi khóe mi.
Cố Thanh Hoàn không muốn thừa nhận rằng, đằng sau mỹ nhân kế này còn ẩn giấu một canh bạc mà cô không muốn để người khác biết.
Với tính cách của Tưởng Hoằng Văn, chắc chắn hắn ta sẽ thông báo chuyện này cho Triệu Cảnh Diễm. Nếu hắn cứ để mặc vậy, thế thì tình yêu của hắn dành cho cô cũng chỉ đến thế mà thôi. Giang sơn và ngai vàng đều quan trọng hơn cô. Người đàn ông như thế thì chẳng khác gì Tô Tử Ngữ cả.
Tình cảm như vậy cũng chẳng cần thiết. Nhưng nếu hắn đã đến…
Cố Thanh Hoàn khẽ cắn môi, chầm chậm vùi mặt vào lòng hắn.
Nếu hắn đã đến rồi, vậy cô còn phải tìm lý do gì, lấy cớ gì để từ chối nữa đây.
Ý định ban đầu chính là như vậy, thứ cô dùng để cược là cả cuộc đời mình.
Gương mặt nhỏ nhắn áp chặt vào lồng ngực. Triệu Cảnh Diễm run rẩy, đến hít thở cũng thật khó khăn.
Trái tim hắn chưa bao giờ mềm mại như thời khắc này, tựa như sương tuyết tan thành nước, trong nước nở ra hoa, đóa hoa đón gió, còn gió lại lướt qua trái tim hắn.
Mềm mại, ấm áp, ngọt ngào.
"Ha ha…" Hắn bất giác cười thành tiếng.
Cố Thanh Hoàn nghe mấy tiếng cười này thì cắn môi. Cô đơn độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848268/chuong-358.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.