Giọng nói bình thản mà xa cách, chẳng còn sự hoạt bát của ngày trước, lòng Tưởng Hoằng Văn lại cảm thấy trĩu nặng.
Hắn ta bỗng nhớ lại Trung thu năm ngoái, cô gái xinh đẹp, lém lỉnh này đứng tựa vào người Cố Thanh Hoàn, ngây ngô mỉm cười, đôi mắt sáng rực rỡ như ngôi sao trên trời, sáng đến nỗi khiến người ta thấy chói mắt.
Sử Tùng Âm thấy hắn ta im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, không tự chủ được mà cao giọng hỏi: "Thất gia gọi ta có việc gì vậy?"
Tưởng Hoằng Văn sững sờ: "Trời lạnh rồi, cô nên mặc thêm nhiều áo, đừng để bị bệnh."
Bên tai vang lên những tiếng ù ù, câu nói mang theo sự quan tâm đó khiến ý thức của Sử Tùng Âm hoàn toàn biến mất.
Cô ôm lấy trái tim đang đập thình thịch, thất thần nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
Tưởng Hoằng Văn bị những lời của mình làm cho giật nảy, hắn ta cố kìm nén cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, nặn ra một nụ cười gượng: "Sử tiểu thư, ta… than ôi… xin cáo từ!"
Mãi đến khi hình bóng đó biến mất nơi góc tường, Sử Tùng Âm mới thôi nhìn theo, song trong mắt cô lại toát ra một chút thất vọng.
Chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo, sao bản thân lại có thể coi đó là thật. Trong mắt hắn ta trước giờ đâu có hình bóng của cô.
"Tiểu Thanh, Tiểu Vũ, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về thôi."
"Tiểu thư?"
Hai nô tỳ nhìn nhau.
Sử Tùng Âm hít sâu, bóng hình của người đàn ông đó vẫn còn lưu lại trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848248/chuong-338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.