Hai người nhìn nhau rất lâu, Thịnh Phương giang rộng hai tay, ôm chặt cô gái vào lòng, trầm giọng gọi: "Muội muội!"
Âm thanh khàn khàn khiến Cố Thanh Hoàn cảm thấy ấm lòng, nước mắt kìm nén bấy lâu cũng rơi xuống, cô đưa hai tay ôm lấy ca ca của mình.
Trong chốc lát, căn phòng im lặng như tờ.
Rất lâu sau, Cố Thanh Hoàn ngồi dậy, giận dữ bảo: "Huynh muốn dọa chết ta sao?"
Trong mắt Thịnh Phương ánh lên nỗi đau xót, hắn ta gượng cười đáp: "Không dám".
Điệu cười đó nhìn rất chướng mắt, ánh mắt Cố Thanh Hoàn trùng xuống, sau đó đột nhiên lớn tiếng: "Cởi đồ!"
"Muội… Làm sao muội biết?" Thịnh Phương cười khổ.
"Ta là đại phu." Chỉ cần nhìn mặt thì ta biết ngay là trên người huynh có vết thương.
Vừa nói dứt câu, Cố Thanh Hoàn liền quay người rời đi. Một lúc sau, khi cô quay lại, Thịnh Phương đã cởi đồ nằm xuống.
Trên ngực trái, bụng phải, bắp chân toàn là vết chém sâu hoắm, dài chừng mười đến mười lăm phân, vì vết thương cũng lâu rồi nên máu đã đông lại. Ngoài ra còn có các vết thương nhỏ khác, nhiều không đếm xuể.
Cũng may là những vết thương này đều ở ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Thanh Hoàn bắt mạch, cẩn thận xử lý tất cả những vết thương, dù là vết thương nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Thịnh Phương để yên cho cô làm, trong mắt tràn đầy ý cười.
Một năm không gặp, cô đã cao hơn rồi, nét quyến rũ nơi khóe mắt cũng càng rõ ràng hơn, từ lâu đã không còn sự lạnh lùng như lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848235/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.