"Tam gia, ngài trở về rồi!"
Tô Tử Ngữ dịu giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Bà ta đỏ mắt, ai oán đáp: "Tiểu thư nhà ta chịu uất ức, Tam gia nhất định phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta."
Tô Tử Ngữ nhìn bà ta một hồi mới bảo: "Ta thay y phục rồi sẽ qua đó, ngươi về trước đi."
Bà ta vui vẻ rời đi.
Có thể mời được Tam gia đến, phải chờ đợi suốt một đêm cũng bõ công. Chắc chắn tiểu thư sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho bà ta.
Nắng sớm chói chang.
Tô Tử Ngữ đứng trước mặt Ân Đại Mi, khóe miệng cong cong, nụ cười thản nhiên, bộ áo bào màu xanh càng khiến hắn thêm phần ưu nhã, cao quý.
Ân Đại Mi nhìn hắn, trong lòng cuộn trào rất nhiều cảm xúc.
Cô ta nhớ có một lần gặp hắn mặc đồ trắng, chân mày hơi nhướng lên, đôi mắt dài hẹp như nước xuân róc rách, dịu dàng nhìn Tiền Tử Kỳ.
Lòng cô ta bỗng chốc đau nhói.
Bỗng nhiên cô ta vô cùng đố kỵ với cô gái có nụ cười như tranh vẽ đó. Cô ta nguyện dùng tất cả để đổi lấy đôi mắt dịu dàng kia.
May mà, cô ta đã cướp được.
Ân Đại Mi cắn môi, nhào vào trong lòng người thanh niên: "Tử Ngữ, chàng đến rồi!"
Tô Tử Ngữ hơi khựng lại, ánh sáng lóe qua đôi mắt, bàn tay của hắn từ từ vuốt mái tóc cô ta, giọng điệu giống như đang dỗ dành trẻ con: "Lại làm sao thế này? Nàng giận dỗi ai rồi?"
Ân Đại Mi ngước mắt lên, chắc chắn là Cố Thanh Hoàn kia đã thêm mắm thêm muối, kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848232/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.