"Đây mới là lời nói thật!" Triệu Cảnh Diễm vỗ tay, nói: "Nhưng trị quân như trị quốc, vua không thương quan, quan không lòng dạ nào lo chuyện triều chính; quan không thương dân, dân sẽ không ủng hộ; nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền. Nếu không có các binh sĩ cấp thấp này, các ngươi dựng công lập nghiệp cái khỉ gì."
Mọi người ngạc nhiên, dường như đã hơi hiểu ra.
Lúc Lý tướng quân ở đây, không mong lập công, chỉ cầu không phạm lỗi. Chỉ cần quân địch không đến chọc, ngài ấy tuyệt đối không chủ động nghênh địch đánh giết. Cho dù quân địch tấn công, vậy chỉ cần đuổi chúng ra khỏi trăm dặm là được, tuyệt đối không đuổi theo không tha.
Vì thế trên dưới Trấn Tây quân, tự bảo vệ mình là trên hết, kiến công chỉ là phụ, tất cả đều chỉ muốn sống ôn hòa, ăn không ngồi rồi.
Ôn hòa có thể sinh tài, nhưng tuyệt đối không thể sinh lòng quân.
Lòng quân, chỉ có thể được ngưng kết ra từ mỗi lần nguy nan, vì vậy trên dưới Trấn Tây quân, lòng quân đều đã tan rã như nắm cát vậy.
Đừng nói không sánh bằng Thịnh gia sáu năm trước, ngay cả Trấn Bắc quân ngày nay, Trấn Tây quân cũng không thể sánh bằng.
Người trên làm sao, kẻ dưới bắt chước theo vậy! Quan quân ở trên muốn yên ổn, quân lính bên dưới cũng như bùn nhão không trát được thành tường, yên ổn mãi rồi, lòng quân rời rạc, cuối cùng nảy sinh ý đồ phản loạn.
Triệu Cảnh Diễm cười gằn: "Lần cướp lương thực này không phải do quân địch làm, mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848227/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.