Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, cười nói: "Hoằng Văn, sức khỏe của Sở Lôi, để ta; chuyện cứu hắn ra khỏi ngục, để huynh. Chúng ta phân công hợp tác!"
Người được lợi trong chuyện này là Triệu Cảnh Diễm, cô không thể ôm hết mọi chuyện lên người mình được. Tưởng Hoằng Văn là huynh đệ tốt của hắn, có một số chuyện phải để hắn ta nghĩ cách.
Tưởng Hoằng Văn cảm thấy bản thân chẳng khác gì vừa bị sét đánh, đánh đến mức ngoài cháy trong mềm. Hắn ta bỗng thấy hơi nhớ người huynh đệ tốt của mình.
Cô gái này quá xảo quyệt!
Trong cái ngõ nhỏ lặng yên, bánh xe chậm rãi lăn qua mặt đường đá, phát ra tiếng lọc cà lọc cọc.
Ngân Châm và Diệp Thanh có rất nhiều lời muốn nói với tiểu thư, thế nhưng tiểu thư vẫn chỉ ngồi dựa vào đệm gấm, nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết là vui hay giận.
Bỗng nhiên chiếc xe dừng lại, Diệp Thanh nhảy xuống trước: "Tiểu thư, đến nơi rồi."
Nhanh như vậy đã đến nơi rồi, Cố Thanh Hoàn mệt mỏi ngáp một cái, vịn vào tay Ngân Châm, bước xuống xe.
Bỗng nhiên một dáng người cao lớn bước ra từ dưới bóng cây, khiến mọi người sợ hãi.
"Lục tiểu thư!"
Tiếng gọi khẽ khiến cơn buồn ngủ của Cố Thanh Hoàn tan biến, còn rùng mình một cái.
Tô Tử Ngữ đi đến dưới ánh đèn, ánh mắt thâm thúy mang theo chút dịu dàng không muốn cho người khác biết, hắn ta cứ nhìn cô chằm chằm như thế.
Phản ứng của Cố Thanh Hoàn rất lạnh nhạt: "Đêm đã khuya, Tô thị vệ tới đây là có chuyện gì quan trọng?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848220/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.