Đêm lạnh.
Cố Thanh Hoàn thò tay ra khỏi chiếc chăn đã bị giày vò tới nhăn nhúm: "Nước."
Nghe thấy tiếng động, Nguyệt nương, Xuân Nê vội vàng khoác áo, đi vào hầu hạ, một người rót nước, một người dìu tiểu thư của mình ngồi dậy.
Sau khi trở về từ noãn các, trán của tiểu thư nóng hầm hập, Tiền Phúc đã chẩn mạch, nói là nhiễm lạnh. Mấy người bọn họ vội vàng sắc thuốc cho tiểu thư uống. Nhìn thấy cái cằm ngày càng nhọn của tiểu thư, mấy nha hoàn đều đau lòng muốn chết.
Cố Thanh Hoàn nhận lấy cốc nước ấm, một hơi uống cạn, yếu ớt hỏi: "Canh mấy rồi?"
Nguyệt nương đau lòng vỗ vai cô: "Tiểu thư, chưa đến canh tư, vẫn còn sớm."
"Cho ta cốc nữa."
Xuân Nê vội vàng rót thêm: "Tiểu thư, nước đây."
Cố Thanh Hoàn uống hết, lúc này mới thoải mái thở dài: "Đi ngủ đi, ta không sao."
Nguyệt nương sờ trán cô, vẫn không yên tâm nên bảo: "Tiểu thư, có cần nô tỳ ở lại không?"
"Không cần đâu, ta vừa toát mồ hôi, ngủ không thoải mái. Lát nữa, các ngươi dậy sớm chuẩn bị nước cho ta thay quần áo."
Nguyệt nương và Xuân Nê nhìn nhau, thổi tắt ngọn nến rồi mới rời đi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, nhưng cơn buồn ngủ đã mất hẳn, Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài.
Bảo Khánh đế tin đạo, trầm mê vào việc tu thân trường thọ, cho nên trong cung rất ít người tín Phật. Ngoài Quý phi bất đắc dĩ không thể nào lễ Phật để che tai mắt người đời, còn lại đám con cháu hoàng thất đều thuận theo sở thích của Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848212/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.