Cố Nghiễn Khải ngẩng đầu, run rẩy nhìn cô gái đứng trước mặt, không sai, ánh mắt đó giống y hệt mẫu thân của nó.
"Ngươi… ngươi… sao ngươi lại biết?"
Cố Thanh Hoàn cười mà như không, nói: "Nếu ngay cả những chuyện này mà ta cũng không biết thì sao diệt trừ Cố gia tận gốc được."
Đôi mắt đục ngầu của Cố Nghiễn Khải nhìn chằm chằm Cố Thanh Hoàn, ánh nhìn sắc bén, ông ta cao giọng nói: "Ngươi… thì ra là ngươi!"
Cố Thanh Hoàn vẫn rất bìn người bị tra xét. À đúng rồi, ta quên không nói cho ông biết, phủ lão Tề vương đã không còn nữa, Thụy vương cũng bị giam lỏng, những người Cố gia có thể dựa vào đều mất cả rồi. Cố lão gia, ông có hài lòng với món quà ta tặng ông không?"
Mặt Cố Nghiễn Khải trắng bệch, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn như mũi tên sắc nhọn, "Ta sẽ không để Cố lão gia chết, nhất định ta sẽ để ông sống lâu trăm tuổi, ông sẽ phải trơ mắt nhìn Cố gia từng bước lụn bại."
Chết, chính là giải thoát; sống, mới là nỗi đau khổ vô cùng vô tận. Nỗi đau đó đục khoét vào tim gan xương tủy, giày vò từng phút từng giây. Cô sẽ để ông ta sống mà chịu đựng, mãi cho đến khi chết già!
Ma quỷ, cô gái này nhất định là ma quỷ, là oan hồn của Tiền thị.
Cố Nghiễn Khải đau đớn, một khi đau đến cùng cực thì sẽ biến thành nỗi oán hận.
"Ai dạy ngươi ngỗ nghịch với trưởng bối như vậy? Ai dạy ngươi ăn cây táo rào cây sung như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848208/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.