Tần Hoàng hậu xuất thân từ thế gia vọng tộc, xưa nay luôn cao cao tại thượng, đã bao giờ bị một con chó hoang uy hiếp thế này, bà ta tức giận quát: "Ngươi dám!"
Đã đến nước này, còn có gì đáng sợ nữa đâu, Trương Hoa không hề nể nang: "Không lẽ nương nương quên rồi ư, chén thuốc sáu năm trước là do nương nương sai tiểu nhân động tay động chân. Bây giờ nương nương dưới một người trên vạn người rồi, xin chớ làm chuyện thí tốt giữ xe như vậy!"
Con chó hoang này... con chó hoang này... sớm muộn cũng có một ngày bản cung lấy cái mạng chó của ngươi. Nhưng còn chưa đợi bà ta kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau bức màn.
"Ai dám uy hiếp Hoàng hậu của trẫm!"
Tần Hoàng hậu và Trương Hoa nghe giọng nói này mà như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, kinh hoàng tuyệt vọng. Hai người, một kẻ đứng bất động, một kẻ quỳ ngã dưới đất, trân trối nhìn bóng người cao gầy đang dần tiến lại gần.
Bóng người này, chưa có lúc nào lại khiến bọn họ sợ hãi đến như vậy.
Tại sao ông ta lại ở đây? Đã nghe bao lâu rồi?
Trong phút chốc, bóng người đó đã tới gần bọn họ, long bào màu hoàng kim khiến người ta chói mắt kinh sợ.
Người bước tới chính là Bảo Khánh Đế.
…
Sau nửa tuần trà, Trương Vân Long vào điện, nhìn sắc mặt Hoàng đế, rồi lại liếc nhìn Thọ vương đang ngồi bên cạnh: "Bẩm Hoàng thượng, Trương Hoa đã khai ra rồi."
Bảo Khánh Đế không hề thay đổi biểu cảm: "Nói!"
Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848206/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.