Cố Nhị gia quýnh quáng nhìn ngọn lửa đã lan đến gần, vội vàng gào lên: "Tự sát, cô ta đã tự sát, mở cửa ra, mau mở cửa, thả bọn ta ra!"
"Vì sao tự sát?"
Giọng nói kia lạnh thấu xương, hình thành sự đối lập rõ rệt với cái nóng rực ở xung quanh.
"Bởi vì Tiền gia, bởi vì Tiền gia!" Cố Nhị gia không chịu nổi nữa, ngọn lửa đang đốt tới gót chân ông ta.
"Hừ!" Người bịt mặt lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình không nhúc nhích.
"Cứu mạng, cứu mạng!"
Cố Nhị gia dập ngọn lửa lên người, kêu la tuyệt vọng, xong rồi, thật sự xong rồi.
Cố Nghiễn Khải ngồi co quắp trên mặt đất, ham muốn được sống khiến ông ta xông đến trước, giận dữ gầm lên: "Ả ta đã biết bí mật của Cố gia, không thể nào thoát chết được, ả ta đáng chết! Ta tuyệt đối không thể để ả ta sống."
"Sao bà ấy biết được?"
"Phụ thân, người nói mau đi, lửa lan đến rồi, lửa lan đến rồi, sắp chết cháy mất, sắp bị thiêu chết rồi!" Cố Nhị gia co quắp cả người lại, nằm như con chó trên mặt đất.
"Phụ thân, không kịp rồi, lửa lan đến rồi, á..."
Cố Đại gia gào lên một tiếng thảm thiết, khiến Cố Nghiễn Khải hồn bay phách lạc.
Ở thời khắc liên quan đến sống chết, ông ta không kịp nghĩ nhiều, nói ngắt quãng: "Ả ta đến bắt mạch cho ta... bắt mạch... không thuận theo ý ta. Ta cố ý nói cho ả biết bí mật, chỉ cần ả bằng lòng theo ta... ả có thể sống... Tính cách ả quá cương trực."
"Thế nên nhân chuyện Tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848197/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.