Nước mắt Cố Nghiễn Khải giàn giụa.
Sáu năm trước, tên ma vương này đã chấp nhận hi sinh con gái của mình thì sao còn để sống chết của con gái trong lòng nữa, chẳng qua là muốn trấn an ông ta mà thôi.
Người là dao thớt, ta là thịt cá.
Thói đời này, không phải ngươi ăn thịt ta thì là ta ăn thịt ngươi, có trách thì hãy trách bản thân không đủ bản lĩnh.
Cố Nghiễn Khải oán hận, đôi mắt đục ngầu mở ra, nhìn người đứng trước nhà giam.
Cuối cùng... cũng đến rồi!
Giờ Sửu ba khắc.
Ngay cả Vạn Hoa Lâu cũng đã đi vào giấc ngủ say.
Nhưng ánh nến trong căn phòng phía tây bắc vẫn sáng như cũ.
Triệu Cảnh Diễm ngáp một cái, khẽ đặt một quân cờ trắng xuống.
Khốn kiếp, thật là muốn mắng người. Lão Tề vương này thận trọng kĩ lưỡng một cách quá đáng, giờ này vẫn chưa ra tay, ông ta đang định giở trò gì vậy.
Cảm giác buồn ngủ kéo đến, nếu biết như vậy, hắn đã quyết kéo cả Cố Lục theo nữa.
"Tới lượt huynh kìa, Hoằng Văn."
Đôi mắt Tưởng Hoằng Văn đỏ ngầu, hắn ta lười biếng dựa người trên ghế, sắc mặt khó coi, đặt quân cờ đen xuống.
Cờ vừa đặt xuống, cửa đã bật mở ra.
A Ly ướt như chuột lột chạy vào, "Gia, cá cắn câu rồi."
Tưởng Hoằng Văn đứng phắt dậy, "Thế nào?"
A Ly vuốt mặt, "Nửa tuần trà trước, lão Tề vương đi ra từ Hình bộ. Sau đó, Thế tử của lão Tề vương dẫn tùy tùng cầm lệnh bài ra khỏi thành, dọc theo đường lớn thẳng tiến về hướng Nam."
"Hướng Nam?"
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848193/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.