Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Ta muốn gọi như vậy."
"..." Muốn gọi như vậy, ngươi có suy xét đến cảm nhận của huynh đệ ngươi đang ở ngoài kia không?
Cố Thanh Hoàn đang định phản bác, lại nghe bên ngoài có tiếng người cãi nhau. Cô nhíu màu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu Cảnh Diễm ra cùng.
Trong đình viện, Sử Tùng Âm mặc áo choàng thêu hoa mai xanh trên nền trắng, giận dữ nhìn người thanh niên đối diện, nước mắt ầng ậng chỉ chực rơi xuống.
Cố Thanh Hoàn bước đến, vỗ về bả vai hơi gầy của cô ấy, dịu dàng hỏi: "Tùng Âm, làm sao vậy?"
Vành tai Sử Tùng Âm đỏ ửng, cô ấy quay lại, vùi đầu nơi cần cổ Cố Thanh Hoàn, "Hắn ức hiếp ta!"
Tưởng Hoằng Văn tỏ ra nghiêm túc, cười khẩy: "Sử tiểu thư, cô va phải ta, còn nói ta ức hiếp cô, đảo trắng thay đen thì thôi đi, còn xấu tính cáo trạng trước."
Sử Tùng Âm không kìm nén được nữa, nước mắt tràn bờ mi, "Ngươi đứng ở cửa viện, trời tối thui thì sao mà ta thấy rõ được. Huống hồ, ta đã xin lỗi, mà ngươi còn..."
Đời này Tưởng Hoằng Văn ghét nhất phụ nữ khóc lóc thút thít, ánh mắt hắn ta đã hơi hung dữ, "Chẳng qua ta chỉ phất ống tay áo một cái, hừ lạnh mấy tiếng, xin hỏi đắc tội thế nào?"
"Ngươi..." Mặt Sử Tùng Âm đỏ tới mang tai, há mồm, nhưng nói không nên lời.
"Hừ, đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều nhất." Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn lạnh tanh.
"Ngươi..." Sử Tùng Âm trợn trừng mắt nhìn hắn ta, khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848181/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.