Lan Nhi ở gian ngoài nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, đẩy mạnh cửa vài lần, thấy bên trong cửa cài then thì thất kinh, vội vàng tìm người đến phá cửa.
Lan Nhi ngẩng đầu lên, thấy Quản thị treo lủng lẳng trên xà nhà mà sợ mất hồn mất vía.
"Người đâu, cứu mạng, mau cứu mạng!"
"Lão gia, Đại gia, Nhị gia, xảy ra chuyện lớn rồi, Đại thiếu nãi nãi treo cổ tự tử rồi."
Cánh tay Cố Tùng Hàm rũ xuống, chung trà theo đó mà vỡ nát, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.
Cố Nghiễn Khải liếc nhìn con trai, lạnh lùng nói: "Sống hay chết?"
"Bẩm lão gia, cứu về rồi."
Cố Tùng Hàm nghe vậy, sắc mặt mới đỡ trắng bệch, vội vàng nói: "Phụ thân, con trai đi trước xem sao."
"Không được đi."
Cố Tùng Hàm cắn răng, "Phụ thân, con trai không nhịn được, lát nữa con trai lại đến chịu tội với phụ thân."
Dứt lời, ông ta không để ý đến ánh mắt người bên cạnh, vội vã nhấc vạt áo đi ra ngoài.
Trong viện, hoa rụng đầy đất.
Cố Tử Huyên đứng trước cửa viện, đang nói chuyện với đại phu, vừa liếc mắt đã thấy phụ thân mình vội vàng đi đến, lập tức biến sắc mặt.
Hắn cung kính bước lên đón tiếp, "Phụ thân."
Hai chữ phụ thân bật ra khỏi miệng, trong lòng Cố Tử Huyên dường như bị thứ gì đó chặn lại, không còn phân biệt nổi cảm xúc đối với phụ thân của mình là kính sợ, đau thương, phẫn nộ, hay là buồn nôn.
Sao ông ta còn mặt mũi đến đây?
Giờ ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848177/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.