Kẻ điên này, sao lại nhắc chuyện không nên nhắc vậy chứ, lại còn nhắc ngay những việc làm xấu xa trước kia của cô ta trước mắt bao người, để bọn họ biết cô ta... Không đúng, Cố Thanh Vân hốt hoảng, đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.
Thái thái thưởng áo khoác, cô ta tặng lại một lò sưởi tay bằng bạch ngọc. Trong khi đó mình lại giành khoang thuyền của cô ta, vậy cô ta sẽ tặng mình cái gì đây?
Tặng cái rắm, nhất định là sẽ trả thù!
Giọng Cố Thanh Vân run rẩy: "Ta không nhớ nữa."
Cố Thanh Hoàn lại không muốn bỏ qua, "Tam tỷ không nhớ nhưng ta vẫn nhớ đấy. Lúc đó Tam tỷ giành khoang thuyền của ta, còn hung dữ mắng ta là kẻ điên nữa."
"Muội... muội…"
Cố Thanh Vân không ngờ cô nói chuyện này ra ngay trước mặt mọi người, bởi vậy xấu hổ muốn chết, thiếu điều tìm cái lỗ mà chui xuống.
Ngụy thị là người từng trải, làm sao không hiểu được dụng ý của Thanh Hoàn. Có ân báo ân, có oán báo oán, những gì họ nợ cô trước kia, cô đều phải đòi lại, ai cũng đừng hòng trốn.
Ngụy thị hiểu được, cáo già như Triệu Hoa Dương thì sao lại không hiểu cho được. Bà ta và Ngô Nhạn Linh lén nhìn nhau, rồi đều quay đầu sang chỗ khác.
Hiện giờ Chu thị tựa như trời nóng mà uống phải một ly nước sôi vậy, nhổ không được, nuốt không xong, rất khó chịu.
Bà ta lấy của hồi môn của Tiền thị đã chết, nha đầu kia sẽ không lấy chuyện này ra để kiếm chuyện với bà ta chứ? Bà ta vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thinh-the-kieu-y/848166/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.